Phù Tang Hoa - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-07-04 10:23:25
Lượt xem: 356

11

Mùa đông sắp tới, ngày sinh thần mười bốn tuổi của ta cũng càng ngày càng gần.

Tạ Hành nói cho ta, Tề Ngọc Thần cuối cùng không biết từ chỗ nào kéo tới một kẻ chếch thay, nhận tội ngày đó tại phủ Thừa Tướng cổng ám sát Tạ Hành .

Người này còn thuận tiện khai ra hắn"Chủ tử đằng sau" , là kẻ tay cầm mười vạn binh quyền- Tây Châu tướng quân Tống Ngôn.

Trên triều đình, Tề Ngọc Thần cùng Tống Ngôn gây lộn cùng nhau, kém chút động thủ.

Đến cuối cùng, Tạ Hành hạ chỉ, mệnh Tống Ngôn cùng Tề Ngọc Thần điều tra lại việc này.

"Tây Châu có mười vạn mã binh, Nhạc Châu có sáu vạn, không thể để cho bọn họ tụ tập một chỗ, tự nhiên là muốn từng cái đánh tan......"

Tạ Hành cùng ta ngồi đối diện trước bàn, cầm bút suy tư một lát, có chút nhíu mày.

Đọc vài ngày binh pháp, ta bèn thử đề nghị: "Tốt hơn là tạm thời để quân mã của Nhạc Châu cho Tề Ngọc Thần để hắn đi về phía bắc dẹp loạn."

"A?" Tạ Hành dừng lại, ngước mắt nhìn ta, "Tang tang ý muốn như thế nào?"

Ta cắn môi một cái, hướng cổng nhìn lướt qua.

Huệ Nhạc đã không thấy đâu nữa.

"Ta hoài nghi...... Tạ Tranh không có chếch, mà là bị phủ Thừa Tướng người giấu ở gần Châu Thành."

Tạ trưng chính là cựu Thái tử.

Lúc trước, hắn ý muốn mưu phản, bức Tiên Hoàng thoái vị, bị xử trí, huỷ bỏ danh hiệu Thái tử , giam cầm trong phủ.

Kết quả là mấy ngày sau, trong phủ Thái tử xảy ra hỏa hoạn, sau khi dập tắt, họ phát hiện trong phòng của Tạ Tranh có một t.h.i t.h.ể bị đốt cháy không thể nhận dạng..

"Tang tang đoán không sai, nếu không có hoàng thất huyết mạch trong tay, Tề gia cũng không dám to gan như vậy."

Tạ Hành cười đến hai mắt đều cong lên : "Đã như vậy, ta liền lại cho bọn hắn một cái cơ hội mưu quyền soán vị đi."

Binh pháp bên trong nói, chiêu này kêu là " dẫn xà xuất động'. ( dụ rắn khỏi hang)

Tề Ngọc Thần rời kinh thành được ba ngày, chính là sinh thần mười bốn tuổi của ta.

Khi tỉnh lại, ta liền nhận được Giao công công đến tuyên đọc thánh chỉ.

Tạ Hành tiến một bước, trực tiếp cho ta là quý phi.

Nhưng kỳ thật phong hay không phong cũng không có gì khác biệt, bởi vì ta hai ngày trước mới từ chỗ Đồng phi biết, hậu cung phi tần của Tạ Hành, chỉ có ta cùng nàng là hai người.

Quý phi cùng mỹ nhân khác biệt lớn nhất, đơn giản chính là ta cùng Đồng phi ai hành lễ với ai .

Ta đang bối rối, liền thấy Giao công công cười híp mắt nhìn ta: "Tang quý phi, ngài nhanh đứng lên tiếp chỉ đi. Trước đó thần có mang một ít đồ trang sức y phục gì cũng đều có cả , Hoàng Thượng để ngài nhìn một chút xem có thích hay không."

Ta đương nhiên là thích.

Ngoài bộ váy hắn đã ban trước đó, Tạ Hành còn cho người gửi một bộ lông cáo dài màu trắng, có một vòng lông mềm mại quấn quanh cổ, ta chưa bao giờ trải qua một mùa đông ấm áp như vậy.

Buổi sáng Đồng phi còn đặc biệt tới một chuyến, cho ta một hộp nhỏ làm quà, cũng cố ý dặn dò ta, nhất định phải xem hết trước khi Tạ Hành đến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/phu-tang-hoa/chuong-11.html.]

Ta theo lời làm theo.

Sau đó rất là sốc.

Buổi chiều tạ hành đến Phong linh cung, rất kinh ngạc: "Tang tang, mặt của ngươi làm sao đỏ như vậy?"

Ta kéo qua quạt tròn, quạt mạnh hai lần: "Kia.. áo lông chồn quá ấm áp, có lẽ là nóng.. nóng."

Đồng phi đưa sách kia bên trong...... những bức hoạ đó?

Trước bữa tối, ta cố ý dặn dò Cúc Hạ hâm nóng một bầu rượu, uống hết mấy chén , ta cùng Tạ Hành đều trở nên say khướt.

Lửa than ấm áp, Cúc Hạ dẫn người lui ra ngoài, ta mơ mơ màng màng đai lưng Tạ Hành.

"Tang tang!" Hắn quát khẽ một tiếng, "Dừng tay, ngươi còn nhỏ!"

"Không nhỏ."

Ta đếm trên đầu ngón tay, cùng hắn tính: "Sách kia nói, nữ tử mười lăm tuổi coi như cập kê, có thể lấy chồng, cũng có thể làm chuyện phu thê ."

Ta ngẩng đầu lên, mắt chăm chú nhìn hắn: "Tạ Hành, hôm nay ta đã tròn mười bốn, tuổi mụ cũng mười lăm."

Nói xong, ta nới lỏng áo ngoài, chỉ lưu một kiện màu xanh nhạt tiểu y, về sau lại muốn động thủ.

Tạ Hành mười phần khó khăn phản kháng: "Không được...... Tang tang, ngươi dưới mười sáu, ta sẽ không làm cái gì."

Thanh âm của hắn vang lên, tựa hồ mang theo vài phần thống khổ.

Ta nghi ngờ mình có phải là không cẩn thận làm hắn bị thương , lập tức dừng lại .

Tạ Hành thừa cơ ném qua một cái chăn mền, đem ta cả người che phủ cực kỳ chặt chẽ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tang tang, mau đi ngủ, không cho phép lộn xộn nữa."

Ta mở to hai mắt nhìn qua hắn: "Tạ Hành, ngươi tức giận sao?"

"Nếu như ngươi lại không ngoan ngoãn đi ngủ, ta liền sẽ tức giận."

Ta lập tức nhắm mắt lại.

Sáng ngày thứ hai , ta phát hiện Tạ Hành dưới mắt hiện ra nhàn nhạt màu xanh đen.

Hắn không đi vào triều sớm, dùng qua đồ ăn sáng bèn túm cổ áo ta đi Yến Thanh cung, còn chưa bóng Đồng phi đã bắt đầu rống: "Lương Uyển Đồng, ngươi cút ra đây cho trẫm!"

"Làm gì vậy?" Đồng phi ngáp dài từ bên trong ra, nhìn thấy tạ hành, nhíu mày cười, "Hoàng Thượng đêm qua trôi qua coi như rất vui sướng đúng không?"

Tạ Hành âm thanh lạnh lùng nói: "Tang quý phi mới mười bốn tuổi, ngươi dạy nàng những chuyện kia làm cái gì?!"

"Mười bốn tuổi?" Đồng phi ngây ngẩn cả người, "Nàng không phải đã sớm tuổi tròn mười lăm sao?"

Tạ Hành ánh mắt càng lạnh hơn: "Ngươi nhìn nàng hình dạng này, giống như là bộ dáng mười lăm tuổi sao?"

Đồng phi tự biết đuối lý, yên lặng ngậm miệng lại.

Tạ Hành cơn giận còn sót lại chưa tan, vẫn mặt không thay đổi nhìn nàng, ta vội vàng túm hắn tay áo: "Đồng phi tính toán, cũng là có ý tốt."

"Vậy cũng không sai mà." Nghe ta nói như vậy, Đồng phi cũng đi theo mở miệng, "Ngươi cũng đã hai mươi, một lần ăn mặn đều không có ăn qua, những thế gia công tử giống ngươi ở cái tuổi này, ai không phải thê thiếp thành đàn, hài tử đều chạy đầy đất......"

Tạ hành bị chọc giận quá mà cười lên: "Đây là chuyện giữa trẫm cùng Tang quý phi , không cần ngươi quan tâm."

Cuối cùng hắn kéo tay của ta rời đi, trước khi đi, Đồng phi tiến đến bên tai ta nhỏ giọng nói: "Dục cầu bất mãn nam nhân* thật là khủng bố." ( Người đàn ông không đạt được d.ụ.c vọng của mình)

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...