Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phu Quân Ta Mang Về Một Nữ Quỷ - Phần 3

Cập nhật lúc: 2024-10-01 13:20:41
Lượt xem: 166

Thấy bộ dạng Lục Thiệu vẫn không tin tưởng, ta sốt ruột mà đem quyển sách trong lòng đưa cho hắn:

 

 “Người xem, trong sách viết những gì!”

 

Lục Thiệu ghé mắt nhìn vào sách, thái dương nhảy nhảy:

 

 “Bổn vương mà ngươi cũng dám trêu chọc?”

 

Ta vội vàng nhặt quyển sách bị hắn ném xuống đất lên, nhét vào tay Trí Linh đại sư:

 

 “Đại sư ngươi mau nhìn thử, ta thật sự không có lừa các ngươi!”

 

Trí Linh đại sư bất đắc dĩ mà liếc mắt nhìn ta một cái: 

 

“Nữ thí chủ, trên sách này không có chữ.”

 

Không có chữ???

 

Ta quỳ trên mặt đất, đầu óc nhất thời trống rỗng.

 

Những chữ này, chỉ ta có thể nhìn thấy?

 

Vận mệnh vương triều Đại Hạ, cứ như vậy giao vào tay một nữ tử khuê các như ta?

 

“Vương gia, cha ta là Uy Viễn đại tướng quân Lạc Sùng Minh, mẹ ta là Giang Nam đại phú thương.”

 

“Ta nguyện ý dùng toàn bộ của hồi môn của bản thân để đảm bảo, khoảng chừng 300 vạn lượng bạc.”

 

“Nếu ta hôm nay lừa Cửu vương gia, ta liền đem cả gia tài của ta dâng lên cho người.”

 

Nghe được 300 vạn lượng, thần sắc Lục Thiệu rốt cuộc nghiêm túc hẳn lên.

 

19

 

Lục Thiệu hàng năm đều ở Mạc Bắc đánh giặc, trong lòng Hoàng Thượng nghi ngờ Lục Thiệu nắm trong tay binh quyền dễ động đến hoàng uy, nên ngài ra lệnh đem quân phí trừ rồi lại trừ, mỗi năm chỉ cấp cho mấy chục vạn lượng bạc.

 

Nghe cha ta nói, thậm chí Lục Thiệu ở phía bắc trở thành cường đạo, đen ăn đen, lấy đạo của người trả cho người.

 

Chuyên môn cướp của sơn tặc cùng một ít khách thương giàu có, đem tất cả bạc cướp được sung làm quân phí.

 

Nhưng mà tường thành biên phòng phải tu sửa, mười mấy vạn binh mã lại muốn ăn cơm.

 

Lục Thiệu đã đem phủ đệ của chính mình dọn trống, nhưng thủ hạ của Trấn Bắc quân cho đến cùng so với ăn mày cũng không khác biệt lắm.

 

Ta có 300 vạn lượng bạc, Lục Thiệu không có khả năng không động tâm.

 

“Ngươi có dám viết chứng từ?”

 

Ta không chút do dự nhận khế ước từ tay Lục Thiệu ký tên lên, thậm chí còn điểm chỉ.

Lục Thiệu nhướng mày:

 

“Mang binh vây quanh Dương phủ tất nhiên là không có khả năng, Dương tướng quân quyền cao chức trọng, lại là tâm phúc của Hoàng Thượng.”

 

“Ngày mai yến tiệc của trưởng công chúa, ta sẽ đi cùng ngươi, đến lúc đó ta tự có chủ kiến.”

 

“Cửu vương gia!”

 

Ta kéo lấy ống tay áo của Lục Thiệu, dưới ánh mắt sắc bén của hắn lại ngượng ngùng mà buông tay:

 

“Vương gia, nếu hôm nay không vây quanh Dương phủ, ngày mai, chỉ sợ phải vây quanh toàn bộ kinh thành.”

 

“Tốc độ khuếch tán của xác sống như thủy triều mãnh liệt, người bình thường không thể kháng cự.”

 

Lục Thiệu rốt cuộc bắt đầu nhìn thẳng vào ta, hắn híp đôi mắt mắt phượng hẹp dài cẩn thận đánh giá từ đầu đến chân ta, sau đó nói:

 

“Ngày mai, bổn vương tự có chủ trương.”

 

Hắn cũng thật tự tin nha, hy vọng năng lực của hắn có thể xứng với sự tự tin này.

 

20

 

Về đến nhà, ta nghĩ nghĩ, vẫn là không yên tâm, vội chạy tới kho binh khí của cha ta cẩn thận lựa chọn.

 

Các loại như là ám khí, chủy thủ, tụ tiễn, nhuyễn kiếm……

 

Ta cùng Hồng Đậu vũ trang bản thành cả người binh khí, ngay cả kim thoa trên đầu cũng đều là hai thanh trâm kiếm.

 

“Cha, con biết được tin tức, ngày mai Cửu vương gia có khả năng ở trong yến hội của trưởng công chúa ám sát Hoàng Thượng.”

 

Trên bàn cơm, ta ra vẻ nghiêm trang mà nói hươu nói vượn với hai vị phụ huynh.

 

Người một nhà tức khắc như đối diện với đại địch.

 

“Cha, ngươi cùng nương liền cáo ốm trốn ở trong phủ đi, nhớ rõ đem cửa lớn giữ kỹ, một con ruồi bọ không thể thả ra ngoài, mà cũng không cho bò vào trong.”

 

“Ngày mai, trong kinh sẽ có một trận rung chuyển!”

 

Nhìn thần sắc nghiêm túc trước nay chưa từng có của ta, cha mẹ lập tức luống cuống:

 

“Con gái, người một nhà chúng ta đều tránh ở trong nhà không được sao?”

 

Ta lắc lắc đầu:

 

“Không thể làm Cửu vương gia hoài nghi, cha, ngươi mau cho con hai nữ hộ vệ võ công cao cường nhất trong phủ đi”

 

Ta trang bị từ đầu đến tận răng, lại mang theo Hồng Đậu cùng hai nữ hộ vệ giả trang thành nha hoàn đến phủ công chúa.

 

Trong phủ ca vũ thăng bình, kim bích huy hoàng.

 

Nữ quyến bên này, mọi người đều đang chờ để chê cười ta. Bởi vì Tô Thanh đã sớm có mặt ở đây.

 

“Nha, Dương phu nhân sao lại đến chậm như vây, gia quyến của ngươi đã đến trước rồi.”

 

Trưởng công chúa nghiêng nghiêng ở trên giường, châu ngọc đầy đầu, không đếm được có bao nhiêu phong lưu cùng vương giả.

 

Nàng cười nhạo một tiếng, lại cao ngạo nâng cằm mà liếc ta một cái:

 

“Dương phu nhân tại sao lại không giới thiệu? Nghe nói Dương tướng quân chính là hết lòng cưng chiều vị Tô di nương này đây, quả nhiên là phu thê tình thâm.”

 

Trưởng công chúa lúc trước một lòng muốn làm mai biểu muội của nàng, muốn cho biểu muội cùng Dương Hạo Phong kết thành phu thê.

 

Ngàn tính vạn tính, không nghĩ tới Dương lão tướng quân chỉ liếc mắt một cái liền nhìn trúng ta, còn vì thế mà uyển chuyển từ chối trưởng công chúa.

 

Bởi vậy, trưởng công chúa liền đem ta trước tiên ghi hận, mỗi lần yến hội quan trọng, đều sẽ tìm cơ hội gây phiền toái cho ta.

 

21

 

Ta mặt không cảm xúc mà rũ mắt nhìn Tô Thanh đang ngồi ngay ngắn bên tay phải trưởng công chúa.

 

Nàng hôm nay là một bộ dạng trang điểm tỉ mỉ.

 

Chỉ là sát khí sau lưng lại cuồn cuộn như mây đen, sát khí trong bụng càng là chui ra trực tiếp đứng thẳng ở bụng nàng, nhảy nhót lung tung.

 

Thật sự là đáng sợ……

 

Thấy sắc mặt ta trắng bệch, trong lòng trưởng công chúa đắc ý vạn phần.

 

Triều đình từ trước đến nay trọng văn khinh võ, hôm nay được mời tới dự tiệc đều là chút thế gia thanh lưu.

 

Ta nhìn một vòng, hảo tỷ muội ngày xưa chơi thân cùng ta, một người cũng không có.

 

Không có, thật tốt.

 

“Tô di nương, nói nhanh lên ngươi cùng Dương tiểu tướng quân là như thế nào quen nhau?”

 

“Đúng rồi, nghe nói ngươi còn cứu hắn một mạng!”

 

Một đống người theo ý của trưởng công chúa, bắt đầu đối với ta châm chọc mỉa mai.

 

Ta sờ sờ nhuyễn kiếm ở bên hông, trong lòng hoảng đến mức cầm không được chén trà.

 

Ngắn ngủn một ngày không gặp, sát khí của Tô Thanh liền trầm trọng hơn rất nhiều.

 

Ta căng da đầu ngồi trong chốc lát. Trưởng công chúa thấy ta bộ dạng mặc người xâu xé, không khỏi có chút buồn chán:

 

“Khai yến, đi thôi.”

 

“Lạc Vân Hòa, đầu lưỡi ngươi hôm nay là bị mèo tha mấy rồi sao?”

 

Trưởng công chúa đi đến trước mặt ta, oán hận mà trừng mắt liếc nhìn ta một cái, lúc này mới không cam lòng mà dẫn đầu hướng về phía trước đi.

 

Ta nào có tinh lực ứng phó nàng, trước mắt tâm tư của ta đều ở trên người Tô Thanh.

Nguyệt

 

22

 

Trong phủ trưởng công chúa có một cái hoa viên cực lớn, yến hội chính là thiết đãi ở trong hoa viên.

 

Bên trái là nữ quyến, bên phải còn lại là nam tân.

 

Gian giữa dùng vài khối băng hình thái khác nhau làm vách ngăn cách.

 

Bởi vì thời tiết nóng bức, trên mỗi một cái bàn đều chống một tán dù lớn, bảo đảm vị trí là râm mát.

 

Gió mùa Hạ thổi qua, lại mang theo hàn băng nhè nhẹ lạnh lẽo, quanh thân lại quay chung quanh các loại hoa tươi tranh nhau khoe sắc.

 

Tất cả nữ quyến tham gia yến hội đều tấm tắc bảo lạ, liền cho ta nhịn không được cũng nhìn nhiều thêm vài lần.

 

Khó trách mọi người đều nói trưởng công chúa là biết hưởng thụ nhất kinh thành, xác thật là xa hoa phi phàm.

 

“Hoàng Thượng giá lâm!”

 

Mọi người vừa ngồi xuống, liền nghe được âm thanh sắc nhọn như vịt đực của thái giám từ phía trước truyền đến.

 

Ta theo sau mọi người tới đến hoa viên trước sườn trên đất trống dập đầu, một bên trao đổi ánh mắt với Cửu vương gia.

 

Người nhiều chen chúc, vì hành lễ, giờ phút này cũng bất chấp nam nữ một phòng.

 

Ta bị người xô đẩy, không biết vì sao liền đứng ở bên cạnh Lục Thiệu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/phu-quan-ta-mang-ve-mot-nu-quy/phan-3.html.]

 

“Dương phu nhân, bổn vương trước tiên cảm tạ đại ân của Dương phu nhân đối với Trấn Bắc quân.”

 

Mắt ta trợn trắng:

 

“Ngươi cảm ơn cũng quá sớm.”

 

Một đám người mênh m.ô.n.g mà quỳ xuống.

Hoàng Thượng đầu tiên là đưa tay nâng dậy trưởng công chúa, tiếp theo lại kêu thái giám hô qua Dương Hạo Phong, nói:

 

“Dương ái khanh, trận đánh với Nam Miêu, đánh đến thật là không tồi!”

 

Thấy Dương Hạo Phong cứng còng thân thể hướng Hoàng Thượng đi đến, ta bỗng nhiên đứng lên, hét lớn một tiếng:

 

“Dương Hạo Phong!!!”

 

23

 

Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn ta.

 

Giờ phút này, dị biến đột nhiên lên cao.

 

Chỉ thấy Dương Hạo Phong đi đến trước mặt Hoàng Thượng, đột nhiên bạo phát hướng Hoàng Thượng nhào tới.

 

Lục Thiệu phản ứng cực nhanh, hộ vệ bên người Hoàng Thượng còn không có động thủ, hắn đã bay lên một cước đem Dương Hạo Phong đá văng ra ngoài.

 

Dương Hạo Phong lăn vài vòng trên mặt đất lăn, lại nhào lại cắn một cái lên trưởng công chúa còn đang ngồi mờ mịt ở một bên.

 

“A! Dương tướng quân, ngươi điên rồi? Mau buông ra bổn cung!”

 

Trưởng công chúa đau đến hoa dung thất sắc.

 

Dương Hạo Phong chính là gắt gao mà cắn ở trên cổ tay của nàng, chỉ chốc lát sau trên đôi tay trắng nõn liền chảy ra m.á.u tươi.

 

Hộ vệ thực mau liền kéo Dương Hạo Phong ra, đem hai tay hắn bắt chéo sau lưng ấn ở trên mặt đất.

 

Bị đánh trúng, trên tay hai hộ vệ đều bị Dương Hạo Phong trước tiên cắn bị thương.

 

Bên này một phen làm ầm ĩ, phía dưới đoàn người quỳ sớm đã loạn thành một đoàn.

 

Ta sấn chạy loạn đến bên người Lục Thiệu:

 

“Cửu vương gia, hắn đã cắn người.”

 

Lục Thiệu biểu tình ngưng trọng mà quay đầu.

 

Giờ phút này, Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu vẻ mặt lo lắng mà vây quanh ở bên người trưởng công chúa

 

“Trưởng tỷ, ngươi có khỏe không?”

 

Thấy tỷ tỷ của mình bị thương, Hoàng Thượng nổi trận lôi đình.

 

“Người đâu, đem Dương phủ từ trên xuống dưới tất cả đều bắt lấy cho trẫm!”

 

Ta hôm qua đã phái người hồi phủ hạ dược.

 

Hôm nay yến hội, cha mẹ chồng đều cáo ốm không có tới, bọn họ cũng không cần tận mắt nhìn thấy nhi tử của mình biến thành bộ dáng người không người quỷ không ra quỷ đáng sợ như vậy.

 

24

 

“Người đâu, lập tức bao vây phủ công chúa, một người cũng không được thả chạy!”

 

Lục Thiệu rút kiếm đi lên trước, đối với thân vệ bên cạnh lớn tiếng hạ lệnh.

 

Hoàng Thượng vừa sợ vừa giận:

 

“Lục Thiệu, ngươi dám tạo phản!”

 

Ta đứng ở phía sau Lục Thiệu yên lặng rút ra nhuyễn kiếm ở eo, lớn tiếng nói:

 

“Tất cả nghe đây, Dương tướng quân đã cảm nhiễm thi độc, bị hắn cắn trúng, trong thời hạn một nén nhang sẽ bị biến thành quái vật ăn người.”

 

“Nếu muốn bảo mệnh, liền chạy xa chút, nhớ lấy tránh những người bị cắn!”

 

Cả viện ồ lên.

 

Hoàng Thượng tức giận đến bật cười:

 

“Nữ nhi Lạc gia, ngươi đây là ý gì? Cái gì thi độc? Lạc gia các ngươi muốn cùng Dương gia đi theo Lục Thiệu tên súc sinh này tạo phản?”

 

Ta giơ kiếm trong tay lên, nói:

 

“Hoàng Thượng nếu còn không tin, chỉ cần nhìn công chúa là được!”

 

Hoàng Thượng nghe xong, lập tức đứng lên lui về phía sau mấy bước lớn.

 

Sau đó phái thân binh vây quanh trưởng công chúa cùng Dương Hạo Phong và hai hộ vệ.

 

Lúc này Dương Hạo Phong tuy rằng bị đè lại, nhưng là trong miệng không ngừng phát ra âm thanh dã thú gào rống.

 

Tròng mắt hắn nổ lên, trên mặt bò đầy hoa văn màu đen, trên người càng là phát ra một cổ hư thối tanh tưởi.

 

Tất cả mọi người an tĩnh, hai mặt nhìn nhau mà nhìn bốn người bị vây quanh.

 

Ngay cả Hoàng Thượng, cũng vẻ mặt lo sợ bất an.

 

Trong viện không khí an tĩnh đến quỷ dị, mọi người đều vừa kinh vừa sợ mà nhìn bốn người trong sân.

 

Nhữn người tâm tư linh hoạt, đã lặng lẽ xuống sân khấu trước.

 

Rốt cuộc mặc kệ là mưu phản, hay là cái gì khác, nơi này tuyệt đối là đầy thị phi.

 

25

 

Trưởng công chúa thấy Hoàng Thượng phái người vây quanh nàng, lại tức giận la lên:

 

“Hoàng Thượng, ngươi cũng nghe tiện nhân Lạc Vân Hòa này hồ ngôn loạn ngữ?”

 

“Cái gì chó má thi độc, chưa từng nghe thấy, ai biết Dương Hạo Phong rốt cuộc phát điên cái gì!”

 

“Tay ta đã đổ máu, còn không mau đi thỉnh ngự y!”

 

Hoàng Thượng nhíu mày nhìn trưởng công chúa:

 

“Ngự y đang trên đường tới, trưởng tỷ liền chờ một lát đi, tay này bị thương, cũng không c.h.ế.t được.”

 

Trưởng công chúa cái mũi đều thở ra khí giận, nhưng nàng tức cũng không thể đối Hoàng Thượng thế nào, chỉ có thể chịu đau đứng ở nơi đó.

 

Không đến thời gian nửa nén hương, chỉ thấy trưởng công chúa luôn cúi đầu đột nhiên ngẩng cổ.

 

Miệng nàng phát ra âm thanh như dã thú gào rống hướng đám người đánh tới.

 

Các hộ vệ muốn dùng kiếm ép lui nàng, ai ngờ trưởng công chúa như không nhìn thấy mà thẳng tắp hướng kiếm lao tới.

 

“Trưởng tỷ!”

 

Mắt thấy trường kiếm đ.â.m xuyên qua n.g.ự.c trưởng công chúa, Hoàng Thượng phát ra một trận thê lương cùng tiếng kêu thảm thiết.

 

Mà hộ vệ đ.â.m trúng trưởng công chúa, hoảng loạn đến mức mà ném xuống thanh kiếm trong tay.

 

Trước n.g.ự.c trưởng công chúa cắm trường kiếm cũng không như mọi người nghĩ sẽ ngã xuống, nàng lại giống như người không có việc gì từ trên mặt đất bò dậy, tiếp tục gào rống hướng đám người phóng đi.

 

Lúc này, hai hộ vệ kia cũng cùng lúc phát tác.

 

“Chém đứt chân bọn họ, mau!”

 

Mắt thấy trường hợp sắp mất khống chế, hoàng đế nhanh chóng hạ lệnh.

 

Dương Hạo Phong cùng trưởng công chúa, cùng với hai cái hộ vệ đều bị c.h.é.m đứt hai chân.

 

Bọn họ trên mặt đất ra sức bò sát, m.á.u tươi chảy đầy đất, mấy người họ lại như cũ không cảm giác vẫn gào rống hoạt động.

 

Hộ vệ thay đổi trường thương, một khi bọn họ hướng ra ngoài, liền dùng mũi thương đem mấy người bọn họ đẩy mạnh đi.

 

Mọi người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn thấy hết thảy, sợ hãi đến liền khóc kêu đều quên mất.

 

26

 

“Ha ha, ha ha ha, ha ha ha ha ha ~”

 

“Cẩu hoàng đế, không nghĩ tới vận khí của ngươi không tệ, Đại Hạ triều còn có người nhận biết được xác sống.”

 

Tô Thanh từ trong đám người chậm rãi đứng lên, nàng một bên chậm rãi hướng Hoàng Thượng đi đến, một bên trong mắt cười ra huyết lệ.

 

Ta cảnh giác mà nhìn nàng, nàng lại chỉ là nhàn nhạt mà liếc mắt nhìn ta một cái.

 

“Ngươi là người phương nào?”

 

Lục Thiệu vươn trường kiếm trong tay ra muốn đem nàng chặn lại.

 

Nàng lộ ra một nụ cười châm chọc:

 

“Nam Miêu quốc Hoàng Hậu, Tô Thanh.”

 

“Nam Miêu Hoàng Hậu, Nam Miêu Hoàng Hậu không phải đã chịu nhục mà c.h.ế.t sao?”

 

Trong đám người vang lên một âm thanh kinh ngạc.

 

Nam Miêu là chỗ Nam Cương một nước nhỏ, thổ địa phì nhiêu, thừa thãi vàng bạc.

 

Nghe nói Nam Miêu quốc có nhiều mỏ vàng cùng mỏ bạc lớn, một năm khai thác vàng bạc so với Đại Hạ quốc chúng ta còn hơn gấp nhiều lần.

 

Nam Miêu giàu có, dân cư lại không nhiều lắm.

 

Trong triều không ít người đối Nam Miêu động tâm, rốt cuộc cũng thuyết phục Hoàng Thượng, cử thân đệ đệ của Hoàng Hậu lãnh binh xuất chinh, ý muốn diệt Nam Miêu, sung vào quốc khố.

 

Đệ đệ của Hoàng Hậu, Trương quốc cữu nổi lên một tiếng trống làm tinh thần hăng hái đánh vào thủ đô, còn nổi lên sắc tâm lăng nhục Hoàng Hậu Nam Miêu.

 

Sau đó, Tô Thanh bị người lăng nhục đến chết, nữ tử trong cung còn lại cũng là đồng dạng kết cục.

Loading...