Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phu Quân Ta Là Kẻ Lêu Lổng - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-10-04 07:44:00
Lượt xem: 253

15

Về nhà ta nói chuyện này, đại ca và Mai tẩu lập tức phấn khích: “Tiểu muội, nhà ta không đủ gà, chẳng phải phải mua thêm từ nhà khác sao?”

Nhà Mai tẩu chỉ có mẫu thân nàng và đệ đệ mười tuổi, không có sức lao động, ruộng đất thì cằn cỗi, cuộc sống rất khó khăn, nhưng nuôi gà thì vẫn xoay sở được.

Ta gật đầu: “Đúng vậy, phải thu mua. Mai tẩu, ngày mai tẩu về nhà bảo mẫu thân tẩu bắt gà con nuôi, nuôi lớn rồi, chúng ta thu mua mười hai văn một cân.”

Ở chợ trên trấn, gà bán giá mười lăm văn một cân, nhưng phải trả tiền thuê mặt bằng, lại phải mất nửa ngày đường từ làng lên trấn, quan trọng hơn là, người mua cũng không nhiều, vì mọi người vẫn cho rằng thịt lợn có nhiều mỡ màng hơn. Nhưng với món gà nấu tương, không gặp vấn đề này, ăn vào thơm béo mềm mại, nên ta chỉ trả mười hai văn một cân, Mai tẩu vui mừng đồng ý ngay.

Đại tẩu ta cũng nói: “Còn bà Trần, chúng ta có thể bảo bà ấy nuôi gà không?”

Bà Trần sống gần nhà ta, chỉ còn bà với một đứa cháu gái. Ta ngạc nhiên nhìn đại tẩu: “Đại tẩu, tẩu đã bắt đầu quen biết người trong làng chúng ta rồi sao?”

Đại tẩu đỏ mắt, nói: “Chẳng có gì, chỉ là nhìn tiểu cô nương gầy yếu quá, nên giúp mẫu thân muội mang cơm sang mấy lần.”

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

Mẫu thân ta vỗ bàn nói: “Vậy quyết định thế, trước hết chọn ba hộ gia đình khó khăn nhất, bảo họ nuôi gà, nuôi tốt thì chúng ta thu hết. Sau này nếu việc làm ăn phát đạt, có khi cả làng đều được nhờ.”

Phụ thân ta gật đầu, ánh mắt sáng rực. So với Tạ gia, ông chưa từng nghĩ rằng có ngày mình lại có thể ngẩng đầu ra khỏi mảnh đất bùn lầy này.

Việc được phân công nhanh chóng. Đại ca và Tạ Tuế An đi tìm mặt bằng. Họ thường ra ngoài, nên biết rõ vị trí nào thích hợp để mở tiệm ăn. Đại tẩu và Mai tẩu lo thu mua những con gà đã trưởng thành từ từng nhà một, đồng thời dặn ba hộ dân bắt đầu nuôi gà.

Đại tẩu còn muốn bỏ tiền ra ứng trước để mua gà con, nhưng ta ngăn lại. Cơ hội đã trao cho họ, nếu còn cho tiền, sau này e rằng sẽ có người lợi dụng. Có người đáng thương, nhưng không có nghĩa là người tốt, phải giúp có chừng mực.

Nhiệm vụ của mẫu thân ta là quan trọng nhất. Bà phải chịu trách nhiệm nấu tương. Chúng ta cũng học, nhưng vẫn kém bà một chút. Ngay cả bà nội cũng kéo ghế ngồi bên cạnh mẫu thân, vừa bóc đậu vừa trò chuyện, trông còn khỏe hơn so với lúc nhàn rỗi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/phu-quan-ta-la-ke-leu-long/chuong-9.html.]

Khi tìm được mặt bằng, đến lượt phụ thân và đại ca ta bận rộn. Họ có tay nghề mộc, dẫn theo mấy người trong làng cùng sửa sang tiệm. Người kiểm tra chất lượng lại là bà nội và đại tẩu, bởi mắt thẩm mỹ của họ rất tốt.

Sau một hồi tất bật, nhà gạch xanh mái ngói không xây được, tiền đều đổ vào tiệm ăn sạch sẽ, sáng sủa và rộng rãi này.

Bà nội cổ vũ chúng ta: “Hết số tiền này, chúng ta nhất định sẽ kiếm được số lớn hơn, có khi còn xây được cả một khu vườn ấy chứ.”

16

Ngày khai trương, Mai tẩu xúc động vuốt ve chiếc bàn sáng bóng, nói: “Ở kinh thành sống qua thật khác biệt, một trăm lượng bạc đấy. Đổi lại là ta, chẳng dám tiêu nhiều tiền như vậy để mở tiệm.”

Ta gật đầu tán thành, nếu không phải nhờ khoảng thời gian được sống trong giàu sang kia, ta cũng không dám vung tiền lớn như thế. Đôi khi người nghèo, không chỉ vì nghèo tiền của, mà còn nghèo cả sự hiểu biết và lòng dũng cảm.

Nhưng đã chi tiêu nhiều như vậy, hôm nay cũng phải xem thử công sức bỏ ra có đáng hay không.

Ta học theo cách làm của tửu lâu ở kinh thành, làm đồng phục cho ta, Mai Tử và một thẩm thẩm trong làng được mời tới phụ giúp.

Tạ Tuế An lo việc nêm nếm gia vị ở hậu trù. Ba cái bếp đã được nổi lửa lên, mỗi người một bếp: mẫu thân ta, phụ thân ta và đại ca ta đều cầm muôi khuấy. Đối với món gà kho tương, à không, bây giờ phải gọi là gà Hổ Phách, chúng ta vô cùng tự tin. Thị trấn này tuy lớn, có thể chứa nổi món ăn "Bát Tiên quá hải náo La Hán" giá tới năm lượng bạc, sao lại không chứa nổi một nồi gà Hổ Phách giá chín mươi chín văn tiền?

Đáng tiếc, pháo đã nổ tưng bừng suốt một khắc rồi, đúng vào giờ cơm trưa, mà chẳng thấy bóng dáng khách nào vào tiệm. Mọi người chỉ tò mò đứng ngoài nhìn, nhưng chẳng ai muốn bỏ tiền để làm người thử đầu tiên.

May mà ta đã chuẩn bị trước một người giúp.

Đại ca ta, tuấn tú như ngọc, đứng đâu cũng thu hút ánh nhìn. Đợi khi trước cửa có đông người dừng lại, huynh ấy nhẹ nhàng bước vào, trịnh trọng gọi một nồi gà Hổ Phách.

Có người gọi món, hậu trù liền bắt đầu nổi lửa, chẳng bao lâu sau, mùi thơm từng khiến cả làng ta phải thèm thuồng đã lan tỏa. Có vài người ăn mặc khá giả không chịu nổi mà bước vào tiệm, nhưng khi nhìn thấy giá chín mươi chín văn, vẫn còn do dự.

Mai tẩu nhanh chóng bưng nồi gà của đại ca ta ra, đặt trên bếp lò nhỏ để hâm nóng. Huynh ấy gắp một miếng thịt, chẳng cần diễn xuất, cứ thế từng miếng từng miếng đưa vào miệng, trông thật ngon lành, khiến những người vừa vào tiệm phải nuốt nước miếng.

Loading...