Chạm để tắt
Chạm để tắt

Phu quân mặt q.u.ỷ ôn nhu - End

Cập nhật lúc: 2024-08-17 15:48:13
Lượt xem: 11,529

12

Ta mang thai rồi.

Bản thân cũng xem như một nửa là thầy lang, thế mà chính mình cũng không có ý thức được.

Nằm ở trên giường, trên thân che kín chăn mền da thú mà tộc nhân đã chuẩn bị cho, chúng phụ nhân ngồi vây kín xung quanh.

"Cũng may lần này không có nguy hiểm gìnếu không thì chúng ta phải ăn nói thế nào với Đạt Huy đây?."

"Nếu Đạt Huy có mặt ở đây thì tốt quá, nghe được tin tức này không biết hắn sẽ vui vẻ biết bao nhiêu!"

Cuộc chiến đấu cùng Đại Tống này diễn ra trong thời gian rất dài.

Xuân hạ gieo hạt, mùa thu lại thu hoạch.

Vào đông tuyết lớn đầy trời, ta liền theo các tộc nhân trốn ở trong phòng, đốt lò sưởi cho giảng bài cho hài tử.

Dạy bọn họ Tam Tự kinh, bách gia tính, thiên tự văn, tại mảnh đất được cho là nghèo nàn lạnh lẽo này, cũng vang lên tiếng đọc sách lảnh lót.

Lại là một mùa xuân năm mới.

Bụng của ta đã lớn đến mức có thể sinh bất cứ lúc nào.

Đạt Huy trở về rồi.

Hành động bất tiện, các tộc nhân không cho phép ta tùy ý ra ngoài đi lại.

Ta trốn ở lều trướng nhìn lén ra bên ngoài.

Nam nhân khải hoàn trên lưng ngựa được các tộc nhân nô nức vây quanh, nhưng trên mặt hắn không có nửa phần của nụ cười.

Ánh mắt đảo qua đám người, lại như đang lo lắng tìm kiếm thứ gì đó.

Nhưng mà từ đầu đến cuối lại không thể tìm thấy người bản thân muốn tìm.

Ta không đành lòng lại để cho người kia lạc lõng, lên tiếng hô, "Phu quân!"

Như là pháo hoa chợt loé lên, đáy mắt nam nhân lập tức phát ra ánh sáng óng ánh.

Hắn tung người xuống ngựa, bước nhanh chạy tới phía lều của ta, đến khi sắp ôm được ta, ta lại đưa tay chặn hắn lại

"Từ từ đã!" Sau đó chỉ chỉ vào bụng mình, "Coi chừng động đến con gái của chàng."

Đạt Huy bỗng nhiên dừng lại.

Cả người ngốc trệ, hoàn toàn khác với thường ngày.

"Nàng...... Có thai?"

" Sắp sinh đến nơi luôn rồi."

Sau đó, ta nhìn trong mắt nam nhân cao lớn ánh lên nước mắt.

Hắn nhẹ nhàng ôm lấy ta, "Vất vả cho nàng rồi."

Không ai nói lại đến chuyện gả thay, cũng không ai nói với hắn những chuyện không vui sau khi hắn rời đi nữa.

Mãi cho đến ta sinh hạ đứa con đầu lòng của hai chúng ta, ta mới biết được lần chinh chiến này , Đạt huy mang về một nhóm tù binh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/phu-quan-mat-quy-on-nhu/end.html.]

Trong đó một người, lại là tỷ tỷ của ta.

"Nàng là tự nguyện đi theo ta."

Đạt Huy tuy nói là tự nguyện, nhưng theo thuộc hạ của hắn miêu tả, Cố Trăn Trăn là khóc lóc hô hào muốn theo chân Đạt Huy rời đi.

Lúc ấy quân đội do Đạt Huy thống lĩnh thế như chẻ tre, hát vang bài ca chiến thắng, su khi đánh lui quân Tống thì thừa thắng xông lên.

Tống đế bị doạ cho sợ vỡ mật, không chỉ có chia cắt phần lớn đất đai cấp cho Nữ Chân, còn đồng ý đưa đến cho Nữ Chân một nhóm nhân sĩ chuyên nghiệp, có thể hướng dẫn mọi người thiết kế phòng ốc, cày đất gieo hạt, đồng thời cũng không còn cấm lưu thông mậu dịch giữa hai nước nữa, từ đây tộc Nữ Chân không chỉ có thể mua được các thương phẩm tiện nghi . Còn có thể kinh doanh giống như người Tống.

Chỉ là không nghĩ tới thời điểm trở về, sẽ gặp được Cố Trăn Trăn.

Nàng tuyên bố mình là quận chúa vương phủ thật sự , Mà ta là kẻ giả mạo, là con của ngoại thất bình thường chẳng được ngồi trên bàn cùng ăn.

Về sau ta mới biết được , Phụ thân hoang dâm vô độ, mấy vị ca ca tỷ tỷ trong vương phủ càng là ở bên ngoài làm mưa làm gió, bách tính không thể nhịn được nữa , cáo trạng cũng không có kết quả thế là xông vào trong phủ đem phụ thân cùng ca ca đánh c.h.ế.t tươi.

Không có phụ thân, vương phủ bắt đầu xuống dốc.

Tỷ tỷ bây giờ cũng không khác gì chó nhà có tang , bị mọi người chửi bới nên mới thu thập đồ đạc trốn ra khỏi Biện Kinh.

Nghe nói chuyện này, ta không biết cảm xúc trong lòng mình là gì.

Liền hỏi Đạt Huy , "Tỷ tỷ ngày thường xinh đẹp mỹ mạo , Lại là thiên kim, có khi nào làm chàng động tâm hay không?"

"Nàng coi ta là loại người gì thế , Đối với ai cũng có thể động tâm hay sao?" Đạt Huy vặn lông mày lên, "Huống hồ những người yếu ớt ấy à , ta chỉ có thể chịu được một người thôi."

"Không, chàng còn hài tử của chúng ta nữa."

Ta ôm bé con trong ngực , sắc mặt của Đạt Huy trong nháy mắt ôn nhu, "Đúng, nhưng tương lai bé con cũng sẽ có nam nhân của riêng mình. Cả đời này của ta, chỉ cần có nàng là đủ."

"Cho nên...... Chàng chuẩn bị xử trí tỷ tỷ ta thế nào?"

"Tộc nhân đang lần lượt sửa chữa lại phòng ốc, còn cần một lượng lớn nô bộc khổ sai nữa. Nếu như nàng ta đồng ý đến xứ sở lạnh lẽo này của ta để kiếm ăn, thì cứ giữ nàng ta lại đi."

"Vậy nếu nàng ấy muốn đi thì sao?"

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

"Vậy liền để nàng ta rời đi." Đạt Huy nhìn về phía ta, "Chí ít có một điều, trong lòng ta luôn ngập tràn cảm tạ với nàng ta."

"Cái gì?"

"Tạ ơn nàng ta , đã đem nàng đến bên cạnh ta."

Về sau, cũng có lần ta hỏi Đạt Huy.

"Đêm thành thân ấy, lần đầu tiên nhìn thấy ta, chàng có suy nghĩ gì?"

"Ta đang suy nghĩ...... Cô nương này thật mảnh dẻ và mong manh , lúc sinh hoạt vợ chồng ta phải cẩn thận chút, đừng làm tổn thương người ta."

Cặp mắt ta trợn tròn , "Nhưng khi đó chàng rõ ràng nói muốn đem ta đưa trở về!"

"Giả thôi." Tiếng Đạt Huy khàn khàn , Tiến đến bên tai ta, "Nhìn thấy nàng lần đầu tiên, ta đầy trong đầu đều là làm sao ăn nàng, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc đem nàng trả về."

Thảo nào năm đó , ta đi tìm các tỷ tỷ trong ngõ hoa liễu thảo luận về cách thuần phục phu quân, các nàng cuối cùng cho ta một lời khuyên là:

Thiên hạ quạ nào cũng đen.

Lời của nam nhân ấy mà, đừng có câu nào cũng tin là thật!

—— Toàn văn xong ——

 

Loading...