Chạm để tắt
Chạm để tắt

Phu quân mặt q.u.ỷ ôn nhu - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-08-17 08:47:17
Lượt xem: 8,778

Đám người xôn xao.

Có người hỏi ta, "Mãn Nhi, ngươi mau nói một hai câu đi."

"Mãn Nhi, đây là thật sao, ngươi vẫn luôn đang gạt chúng ta?"

Ta vừa định lắc đầu phủ nhận, nhưng trong một chớp mắt tiếp theo, có người đẩy Lục Trác Nghiên đang bị trói.

Hắn bị người ta đạp một cái, quỳ rạp xuống đất, nhìn ta khóe miệng lộ ra nụ  cười khổ.

Nói thì rõ nhiều mà làm không được bao nhiêu

A Nỗ Nhã thấy ta không nói lời nào, mỉm cười đắc ý, "Hiện tại tất cả nam nhân của mọi người, chỉ vì nàng, tất cả đều bị kéo ra ngoài đánh trận, sinh tử chưa biết. Yêu nữ này đem tộc  Nữ Chân quấy đến long trời lở đất xong, lại dự định chạy trốn cùng với nam nhân nước Tống của mình. Các ngươi nói xem ,đáng  giết hay không!"

Bắt đầu mọi người còn có chút do dự.

Nhưng A Nỗ Nhã lại nói, "Thủ lĩnh Đạt Huy hiện tại đã bị yêu nữ mê hoặc, nếu là giữ lại đến đến thủ lĩnh trở về, còn không chừng sẽ có thêm mầm mống tai hoạ nào nữa. Chẳng lẽ các ngươi muốn để nam nhân của các ngươi, con của các ngươi vĩnh viễn sống mà bị nữ tử đất Tống này lừa gạt?"

Sau đó, bắt đầu có người hưởng ứng.

Đến cuối cùng, các tộc nhân bắt đầu giơ tay hô hào, "Giết! Giết!"

Thế là, ngay tại đêm Đạt Huy xuất chinh ta cùng Lục Trác Nghiên bị nhốt cùng nhau

Cho dù đã đầu mùa xuân, nhưng ban đêm ở phương Bắc vẫn lạnh đến thấu xương.

Lục Trác Nhiên nói cùng ta, "Trước khi đến ta đã nghe được tin tức từ phụ thân Đại Tống  muốn tiến đánh Nữ Chân, trước khi đi phụ thân chuẩn bị cho ta một quả pháo sáng. Tín hiệu phát ra, sẽ có người âm thầm đến cứu chúng ta."

"Tốt đấy."

"Hai canh giờ nữa trời tối hẳn, ta liền phát tín hiệu, đến lúc đó chúng ta cùng nhau chạy."

Thấy ta không trả lời, Lục Trác Nhiên cho là ta còn đang chấp mê bất ngộ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/phu-quan-mat-quy-on-nhu/chuong-8.html.]

Thế là hắn mở miệng khuyên nhủ, "Mấy năm nàng tới đây, vì tộc Nữ Chân mà làm nhiều chuyện như vậy, nhưng bọn bọn hắn vẫn cứ mãi hoài nghi nàng. Đây chính là lũ người man di, không hiểu lễ giáo, không biết báo ân, nàng ở lại thì làm được cái gì? Đối với bọn hắn mà nói, nàng mãi mãi là con người tha hương mà thôi."

"Lục Trác Nhiên."

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Đây là lần đầu tiên ta gọi rõ ràng tên của hắn.

Nam nhân nghe vậy sững sờ, không biết ta muốn nói gì.

Ta cụp mắt, thân thể cuộn tròn lại, "Từ nhỏ, ta đã không giống những đứa trẻ khác. Ta cùng với mẫu thân nương tựa lẫn nhau lớn lên, thân là nữ tử của một ngoại thất, ta bốn phía phiêu bạt, nhưng bất luận đi đến chỗ nào đều bị người khác xem thường."

Lục Trác Nhiên yên tĩnh trở lại, nghe ta tiếp tục nói, "Ta vẫn nhớ hồi mình còn nhỏ, mẫu thân đến tìm phụ thân quỳ mất hai đêm, bị đánh cho mặt mũi bầm dập, mới có thể đổi được cho ta một cơ hội lên học đường."

"Ta thiên tư thông minh, cái gì cũng học nhanh hơn người khác, tiên sinh thường xuyên nói đáng tiếc ta lại là nữ tử. Ta coi là chỉ cần ta cố gắng liền có thể cải biến vận mệnh của mình, nhưng rất nhanh lại bị người ta ghen ghét. Sách của ta bị những đứa trẻ nhà giàu xé bỏ, bọn hắn nói ta là cái loại tạp chủng không xứng đáng đứng cùng một chỗ với bọn hắn, cuối cùng mấy nhà người bọn hắn nháo đến vương phủ, phụ thân ngại mất mặt, ta lần nữa bị tước đoạt quyền lợi tiếp tục đọc sách."

"Mẹ ta kể, xuất thân của ta như vậy phải học được cách tốt che dốt khoe. Thế là từ ấy về sau, ta phải cố gắng để cho mình trở nên bình thường nhất có thể."

Ta nhìn về phía Lục Trác Nhiên, "Bây giờ Đại Tống bắt ép muôn dân sưu cao thuế nặng, dân chúng lầm than, bách tính bị ức h.i.ế.p lại không người nào có thể lên tiếng, phụ nữ bị khi nhục lại không có cửa khiếu nại. Tầng tầng lớp lớp tiến hành khởi nghĩa. Các ngươi cho là ta là bị ép đến đây, nhưng không ai biết ta trân quý cơ hội được thoát khỏi này biết bao nhiêu. Ta trước đó tìm đọc tư liệu, mua nông cụ, hạt giống, dự trữ sách vở hòm thuốc. Ta nghĩ nếu mình thật sự gả cho người giống như phụ thân mình, thì đó chính là số phận của ta đã được an bài, cùng lắm thì cứ sống tạm như trước đây thôi . Nhưng nếu không phải, vậy thì đây chính là cơ hội duy nhất để thay đổi vạn mệnh của ta."

"Biết đâu, phu quân của ta là người tài đức sáng suốt. Cho dù hắn từng bị nữ nhân đất Tống vứt bỏ, cho dù hắn trước đây cũng không có yêu thích ta nhiều lắm, nhưng bản thân ngày đầu tiên đến nơi này, hắn dã dành cho ta sự ôn nhu cùng tôn trọng chưa từng có."

"Hắn công nhận tài năng của ta, tán thành học thức của ta, hắn để cho ta làm những gì ta muốn làm. Trước kia ta chưa bao giờ được sống như thế này, sống sung sướng như vậy, có giá trị như thế."

"Tộc nhân hiện tại sở dĩ đối đãi với ta như thế, là bởi vì bọn họ không có trình độ văn hoá cao, dễ dàng bị ngoại giới mê hoặc, nhưng ta biết trong tâm bọn họ thuần phác thiện lương."

"Lục Nha Nội, ngươi là người tốt, tình cảm ngươi dành cho ta tha thiết cháy bỏng thẳng thắn, ta cũng vì ngươi không chút do dự tới vùng đất hoang vu này tìm ta mà cảm động, nhưng cũng chỉ thế thôi. Thứ ta muốn, ngươi không cho được; Thứ ta muốn bảo vệ, ngươi cũng bảo vệ không được."

"Bây giờ thời thế thay đổi, hôm nay biệt ly có lẽ không ngày gặp lại. Nhưng núi cao sông dài, ngươi đối tốt với ta, Mãn Nhi vĩnh viễn nhớ ở trong lòng."

Đêm đen yên tĩnh.

Có vài tiếng kêu yếu ớt phát ra từ vùng đất bỏ hoang.

Mấy bóng đen đá văng cửa gỗ đóng chặt.

Ta chắp tay hướng về phía Lục Trác Nhiên, tỏ ý vô cùng cảm kích.

Loading...