Chạm để tắt
Chạm để tắt

Phu quân mặt q.u.ỷ ôn nhu - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-08-17 08:46:01
Lượt xem: 8,990

8

Chữa khỏi cho A Nỗ Nhã, tin ta biết y thuật nhanh cóng lan truyền.

Già trẻ nam nữ trong tộc đều chạy đến cửa xin ta xem bệnh cho bọn họ.

Ta kỳ thật cũng không am hiểu y thuật, nhưng vì không muốn cô phụ tín nhiệm của mọi người, cũng chỉ có thể kiên trì giúp đỡ.

Thế là, ta so với trước kia càng bận rộn hơn.

Mỗi ngày muốn bớt chút thời gian xem xét tình hình sinh trưởng của ngũ cốc, lại muốn phân ra chút tinh lực xem bệnh cho mọi người.

Duy chỉ còn lại thời gian ban đêm, còn bị ta lấy ra học tập thêm về y thuật.

Rốt cuộc không có hơi sức hầu hạ Đạt Huy nữa.

Trước kia là ta sợ hãi Đạt Huy không quan tâm ta, hiện tại ngược lại là nam nhân này bắt đầu ngày đêm đề phòng ta rời đi.

Ngày hôm đó thế mà hắn hỏi ta, "Nàng có biện pháp làm mờ đi vết sẹo này của ta được không?"

Đạt Huy luôn luôn không chú trọng vẻ bề ngoài.

Hắn hỏi như vậy cũng làm cho ta kinh hãi, "Vì sao muốn làm nhạt vết sẹo ấy?"

Hắn mấp máy môi, "Sợ nàng không thích."

Ta bật cười, trèo lên vai Đạt Huy, "Có phương pháp ta cũng không giúp chàng đâu, ta còn lâu mới cho những tình địch kia cơ hội!"

Nói rồi còn dùng lực hôn một cái vào vết sẹo của Đạt Huy.

Nam nhân cười đến mức mặt mày ôn nhu.

"Nàng yên tâm, trên đời này chỉ có nàng gan to bằng trời, mới dám thành thân cùng mãnh thú đứng đầu thảo nguyên này thôi."

Thời gian trôi qua quá mức suôn sẻ, suôn sẻ đến nỗi ta thậm chí quên mất mình chỉ là một tên giả mạo thay tỷ tỷ xuất giá.

Thẳng đến một ngày, tiểu công tử của Lục gia Lục Trác Nhiên giục ngựa lao tới biên cương.

Hắn đơn thương độc mã xâm nhập doanh địa của  Nữ Chân, "Mãn Nhi, ta tới cứu nàng."

9

Lục Trác Nhiên là tiểu công tử nhà Thái phó đương triều.

Phủ đệ của thái đó là láng giềng của Vương phủ.

Năm đó ta được đưa về vương phủ, Lục Trác Nhiên đối với ta là vừa thấy đã yêu. Nhưng ta cũng không thích hắn.

Lúc ta thay mặt tỷ xuất giá, hắn không ở kinh thành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/phu-quan-mat-quy-on-nhu/chuong-6.html.]

Chỉ là ta không nghĩ tới, sau khi hắn nhận được tin tức, thế mà lại giục ngựa lao tới biên cảnh.

Người Đại Tống tới, lại là con trai của trọng thần, Đạt Huy đích thân tiếp đãi hắn.

Nhưng thời điểm nghe hắn nói muốn đem ta đi, phu quân ta trực tiếp đen mặt.

"Phu nhân của tộc ta, là các ngươi muốn mang đi liền mang đi? Hay là, Đại Tống cảm thấy tộc Nữ Chân ta dễ khi dễ, có thể tùy ý làm càn?"

"Không phải như vậy, nhưng Mãn Nhi không phải quận......"

Nghe được lời Lục Trác Nhiên chuẩn bị nói, sắc mặt ta biến đổi, "Lục Nha Nội!"*( Cách gọi con trai của quan lại thời xưa)

Lục Trác Nhiên tự biết mình nói sai, mấp máy môi.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Ta đứng dậy, "Phu quân, có thể cho phép ta cùng Lục Nha Nội trò chuyện riêng vài câu được không?"

Vốn dĩ, phụ nhân một mình ở chung với người ngoài đúng là không hợp cấp bậc lễ nghĩa.

Nhưng ta không lo được nhiều như vậy, ỷ vào sủng ái của Đạt Huy với mình mà đề ra yêu cầu này.

Ánh mắt Đạt Huy phức tạp, nhưng vẫn là đứng dậy phất tay áo rời đi, đem không gian để lại cho hai người chúng ta.

Người chung quanh vừa đi, Lục Trác Nhiên liền đi tới bên cạnh ta, "Mãn Nhi......"

"Ta ở chỗ này sống rất tốt, chuyện xuất giá này ngươi cứ xem như không biết gì đi, có được không?"

"Nơi đây hoang vu rét lạnh, gương mặt Đạt Huy lại đáng sợ như vậy, nàng làm sao để ta tin rằng cuộc sống của nàng trôi qua tốt đẹp được đây!"

"Vương phủ gan to bằng trời, lại dám dĩ hạ phạm thượng làm ra chuyện hoang đường này, nhất định là khi dễ nàng không có chỗ dựa. Nàng cùng ta trở về đi, ta lập tức nói cùng phụ thân, thay nàng làm chủ!"

Lục Trác Nhiên từ nhỏ đã được che chở mà lớn lên, trời sinh tính tình đơn thuần.

Hoàn toàn không biết chuyện này phức tạp thế nào.

Ta thở dài, "Đừng nói đến chuyện ta không nguyện ý cùng ngươi trở về, kể cả  xem như nguyện ý thì thế nào? Ngươi có bao giờ nghĩ tới nếu Thánh thượng biết được việc này, kết cục Vương phủ sẽ ra sao không? Còn nữa, nếu như ngươi đem việc này nói cho Đạt Huy , quan hệ ngoại giao hai nước có vấn đề, kết quả phải đối mặt ngươi có thể gánh chịu nổi không?"

"Vậy nàng cam tâm tình nguyện sống như thế này hết quãng đời còn lại hay sao?"

"Ta tự nguyện."

"Không có khả năng!"

Nhiều lời vô ích.

Ta mở màn cửa ra, "Ngươi trở về đi."

Lục Trác Nhiên không chịu rời đi, kiên trì muốn đem ta mang về Trung Nguyên.

Đạt Huy an bài một nơi ở cho hắn, đối đãi với khách khá lịch sự.

Chỉ là ta vẫn là cảm nhận được lửa giận của chàng ấy âm ỉ đâu đây.

Loading...