Chạm để tắt
Chạm để tắt

Phu quân mặt q.u.ỷ ôn nhu - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-08-17 08:43:35
Lượt xem: 11,043

3

Hôm sau tỉnh lại, Đạt Huy đã không có ở đây.

Bên ngoài loáng thoáng truyền đến tiếng trò chuyện của nam nhân.

"Đạt Huy, nữ nhân Tống quốc ngày hôm qua thế nào, nếm mùi vị có phải là cũng không tệ lắm phải không?"

"Nữ tử đất Tống có cái gì tốt đâu, so ra thì các cô gái Nữ Chân chúng ta nhiệt huyết hơn nhiều. Cô nương ngày hôm qua ta không có nhìn thấy mặt, nhưng nhìn mà nói cũng biết thuộc dạng yếu ớt, nhìn thấy Đạt Huy khéo là bị doạ ngất đi rồi."

Nói xong mấy người cười rộ lên.

Ta nghe được mặt đỏ bừng, nhịn không được nghĩ đến biểu hiện của mình đêm qua.

Giống như...... không được tốt lắm thì phải, còn chưa làm xong mà đã kêu đau rồi.

"Mặc kệ nàng từ chỗ nào đến, đều đã là người của Đạt Huy ta. Về sau nếu để cho ta nghe thấy có người nói năng lỗ mãng với nàng, chính là muốn đối đầu với ta."

Thấy Đạt Huy không chịu lời trêu ghẹo, hai người kia cũng không còn dám nói đùa nữa.

Sau đó ta liền nghe được có người mở miệng khuyên nhủ, "Đại Tống bây giờ chính là nỏ mạnh hết đà, ngươi thực sự không cần thiết vì nể mặt mũi của họ mà hoà thân với cô nương đất Tống. Huống hồ chúng ta đều biết chuyện của ngươi rồi, ngay cả nữ nhân mạnh mẽ như A Nỗ Nhã cũng không thể dung thứ nổi cho dung mạo này, huống chi là người nhát gan sợ phiền phức như nữ nhân Tống. Chuyện này không cần ngươi xử lý, ta liền lập tức đem người này trả về đi thôi."

Ta còn chưa kịp suy nghĩ A Nỗ Nhã trong miệng bọn họ đến cùng là ai, chỉ nghe được có người nói muốn đem ta trả về, trong lòng có chút gấp gáp.

Ta vốn là thay mặt tỷ tỷ xuất giá, mấu chốt là đem ta đưa trở về, đừng bảo là vương phủ không tha cho ta mà là Thánh thượng, chắc chắn sẽ không tha cho vương phủ.

Ngay tại khi bản do dự có nên lao ra ôm đùi Đạt Huy hay không, liền nghe được nam nhân nói, "Giữ lại cũng không sao, đơn giản chỉ là thêm bát thêm đũa thôi."

Đến tận đây, chủ đề kết thúc.

Lại qua một lát, ngoài  cổng truyền đến tiếng bước chân.

Ta cuống quít nhắm mắt giả vờ ngủ.

Cảm nhận được Đạt Huy đang đứng ngay bên cạnh mình, ta mới chậm rãi mở mắt ra.

Ban ngày, kích thích đêm hôm qua đã bị rút đi, Đạt Huy lại khôi phục dáng vẻ lạnh như băng.

Ta ôn nhu kêu lên"Phu quân" , hắn"Ừm" một cái xem như trả lời.

Nhưng lại đi đến bên cạnh sờ lên chân của ta, xác nhận ta không lạnh sau đó mới mở miệng, "Buổi tối hôm qua có làm đau nàng không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/phu-quan-mat-quy-on-nhu/chuong-2.html.]

Nhắc đến đêm qua mặt của ta lại có chút nóng.

Nói thật ra là có đau một chút, nhưng ta sợ hãi nếu mình nói cho hắn biết, liền sẽ bị đưa trả về.

Thế là dùng lực lắc đầu, "Không đau chút nào."

Sau đó nghĩ đến kinh nghiệm thuần phục nam nhân mà các tỷ tỷ ở ngõ hoa liễu truyền dạy cho mình, ta lại bổ sung một câu, "Phu quân rất là anh mãnh, khiến cho nô gia… nô gia rất là sung sướng."

Ta nói xong, bàn tay đen sậm của Đạt Huy thế mà lại nổi lên vài vệt ửng đỏ, "Ai dạy nàng nói mấy lời như này!"

"Trong lòng ta nghĩ như thế nào, liền nói như vậy!"

Đạt Huy mấp máy môi, ta nhìn mãi vẫn không ra hắn đang vui hay là không vui.

Liền lại thăm dò hỏi thêm một câu, "Vậy phu quân không thích sao?"

Lúc này mặt Đạt Huy đã triệt để đỏ ửng lên, "Nữ nhi không thể không biết xấu hổ như thế."

Bàn tay to của hắn che khuất mặt ta lại, "Nàng nằm trong chăn lông cừu nghỉ ngơi đi, có gì cần liền gọi nô bộc bên ngoài."

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Ta ngoan ngoãn gật đầu, hắn liền đi ra khỏi màn.

Mặc dù ta cùng Đạt Huy đã thành hôn, nhưng hắn cũng không nghĩ tới việc đem ta giới thiệu cho tộc nhân.

Ta biết, tộc nhân của hắn không thích ta.

Ta là nữ tử nước Tống.

Bọn hắn cho rằng sự tồn tại của ta, chính là bôi tro trên mặt thủ lĩnh của bọn hắn.

Nhưng ta cũng không ngại, ta chỉ muốn sống an ổn mà thôi.

Có lẽ là cảm thấy ta nghe không hiểu ngôn ngữ tộc Nữ Chân, ngày ngày, mấy nô bộc đưa cơm cho ta xong lại cùng nhau nhỏ giọng thảo luận.

"Nữ nhân đất Tống này dáng dấp thật là xinh đẹp, trách không được tộc trưởng khư khư cố chấp cũng muốn giữ nàng ta lại."

"Không phải đâu, ta tin là trái tim Đạt Huy vẫn để ở chỗ A Nỗ Nhã. Nếu không phải A Nỗ Nhã cự tuyệt hắn, làm sao đến phiên yêu nữ này được gả tới."

"Chắc chắn là như thế rồi, dù sao Đạt Huy năm đó vì nàng ấy ngay cả mệnh cũng không cần, cái sẹo kia cho đến bây giờ vẫn còn lưu lại đấy."

Nghe được đến đây, ta lập tức cảnh giác ngồi thẳng lên.

Cho nên, vết sẹo đáng sợ kia trên mặt phu quân ta, là vì cứu một nữ nhân khác mà lưu lại?

Loading...