Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phu Quân Dẫn Về Ba Tiểu Thiếp, Ta Liền An Tâm Dựng Sự Nghiệp Riêng - Chương 12

Cập nhật lúc: 2024-05-21 15:39:53
Lượt xem: 7,736

Chương 12

 

Sáng sớm hôm sau, Lâm Hạnh Nhi đến viện của ta, quỳ xuống:

 

"Phu nhân độ lượng,  Hạnh Nhi nguyện làm người hầu, hầu hạ bên cạnh phu nhân."

 

Ta không hiểu:

 

"Ta không độ lượng, cũng không muốn."

 

Lâm Hạnh Nhi không nói gì, cúi đầu dập đầu, phiến đá cứng rắn bị nàng dập đến vang dội.

 

Ta thừa nhận, ta đau lòng.

 

Thật quả không hổ là đối thủ đấu đá suốt một năm trời, hiểu rõ điểm yếu của ta.

 

Ta lo lắng nói:

 

"Đừng dập nữa, dập hỏng thì sao…”

 

"Phiến đá này phải năm ngàn lượng bạc đó!!"

 

Lâm Hạnh Nhi như ý nguyện trở thành người hầu của ta, không còn đối đầu với ta nữa.

 

Diệp Linh vừa mới vào cửa, hiếu thuận hiểu chuyện, trầm lặng ngoan ngoãn.

 

Làm gì có chuyện đó.

 

Tiểu thiếp im hơi lặng tiếng, nhất định đang giở trò.

 

Diệp Linh không biết đang bày trò gì.

 

Tiền tiêu vặt hai lượng bạc mỗi tháng nàng không dùng, cứ muốn tích góp;

 

Hoa quả bánh trái cung cấp nàng không ăn, cứ muốn ăn cháo trắng rau xanh;

 

Quần áo may đo cho nàng, nàng không mặc, cứ muốn tự mình cắt may;

 

Ngày nào cũng dậy sớm từ lúc trời còn đen, hì hục rửa rau, nấu cơm, vá may, giặt giũ phơi phóng.

 

Trong sân, hoa đẹp bị nàng nhổ sạch, trồng cải trắng nuôi gà vịt, suốt ngày kêu quang quác, khắp nơi là phân gà.

 

Thôi xong rồi, lại phải dọn dẹp phân mỗi ngày, gom lại bón cho rau.

 

Thế là gà ăn cải, cải nuôi gà, Diệp Linh ngày đêm vất vả, mệt đến mức không thể duỗi thẳng lưng.

 

Một hôm đi qua sân của ta, liếc mắt nhìn, tròng mắt đều trừng to.

 

Ta ngồi trên xích đu, nhàn nhã ăn vặt, xem sổ sách, trên bàn đá trước mặt, bày biện lộn xộn năm sáu loại đồ ăn vặt.

 

Xung quanh bốn năm mỹ nữ, người thì che ô, người thì quạt mát, người thì bóc nho, người thì bóc hạt dẻ.

 

Còn có một tên đầy tớ ngũ quan sâu, dáng người vạm vỡ, đang nướng thịt cừu trên giá sắt.

 

Diệp Linh sải bước tiến lên:

 

"Phu nhân thật phô trương, ngay cả phu quân cũng bị lu mờ!”

 

"Người xưa nói lấy chồng làm trời, phu nhân như thế này là làm trái đạo trời, đức không xứng với vị, chi bằng để ta làm chính thê!"

 

Lâm  Hạnh Nhi đang bóc hạt dẻ bỗng dừng lại, lao lên, cho nàng ta hai cái tát:

 

"Trước mặt phu nhân, không được vô lễ!"

 

Sau đó, nhân lúc Diệp Linh chưa kịp phản ứng, lập tức chạy về bên cạnh ta, cúi đầu tiếp tục bóc hạt dẻ.

 

Kim Đào đang bóc nho, len lén hỏi nàng:

 

"Sướng không?"

 

Lâm  Hạnh Nhi gật đầu lia lịa:

 

"Sướng c.h.ế.t đi được."

 

Diệp Linh bị đánh choáng váng, không thể tin nổi:

 

"Phu nhân, người cứ để mặc hầu nữ đánh ta?"

 

Anan

Ta đã lâu không đấu đá, hơi ngứa ngáy, hào hứng nói:

 

"Trước tiên đừng quan tâm chuyện đó. Nàng nói xem, ta đức không xứng với vị ở điểm nào?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/phu-quan-dan-ve-ba-tieu-thiep-ta-lien-an-tam-dung-su-nghiep-rieng/chuong-12.html.]

 

Diệp Linh bị ta lái sang chuyện khác, quên mất chuyện bị đánh, đầy tự tin đáp:

 

"Phu nhân không hiếu kính với mẹ chồng, không giống ta mỗi ngày đều xoa bóp vai, rót trà dâng nước cho mẹ chồng."

 

Ta "Ồ" một tiếng:

 

"Nhưng bà ấy tiêu tiền của ta."

 

Diệp Linh nghẹn họng, tiếp tục nói:

 

"Phu nhân không quan tâm phu quân, không giống ta mỗi ngày đều hầu hạ phu quân rửa mặt súc miệng, thay quần áo ăn cơm."

 

Ta nói:

 

"Nhưng hắn tiêu tiền của ta."

 

Diệp Linh hơi bực bội, lại nói:

 

"Phu nhân không làm tròn bổn phận của thê thiếp, không giống ta một lòng muốn sinh con trai cho Lư gia, sinh ra một đứa con trai bụ bẫm."

 

Ta nói:

 

"Nhưng con cái tiêu tiền của ta."

 

Diệp Linh rất bất mãn:

 

"Phu nhân chỉ biết đến bạc sao?

 

"Phu nhân phung phí như vậy, ngày thường phải có bốn năm người hầu hạ, cho dù có núi vàng núi bạc, cũng sớm muộn tiêu hết!"

 

Ta lập tức phủ nhận:

 

"Ta rất tiết kiệm."

 

Thấy nàng không tin, ta nghiêm mặt nói:

 

"Ví dụ như, có một mỹ nữ, ban ngày pha trà cho Lư Đình, buổi tối rửa chân cho ta. 

 

"Một người hai việc, rất tiết kiệm."

 

Diệp Linh cứng đờ.

 

Hình như nghĩ đến điều gì, mặt mày tái mét nôn ọe vài cái.

 

Ta vừa ngắm nhìn nàng biến sắc, vừa nhón quả nho bỏ vào miệng.

 

Diệp Linh nhìn thấy vậy lại nhảy dựng lên:

 

"Trên bàn phu nhân có nhiều hoa quả như vậy, ăn hết sao?

 

"Nghe nói nhà bếp nhỏ của chính viện, xào rau phải cho mỡ heo, hầm thịt phải cho mười mấy loại gia vị, ngay cả hoàng thân quốc thích, cũng không hoang phí như vậy!

 

"Nông dân trồng trọt, nuôi heo nuôi gà vất vả thế nào, phu nhân có từng thông cảm chưa?"

 

Ta nghiêng đầu:

 

"Cho nên ta mới bỏ tiền ra mua.” 

 

"Nông dân kiếm được bạc, ta thỏa mãn cơn thèm ăn, mỹ nữ thêm bữa cơm. Trừ nàng ra, ai còn bất mãn?"

 

Ta thản nhiên nói:

 

"Ta nghe nói, nàng dừng cung cấp hoa quả bánh trái cho thiên viện (Phòng của vợ lẽ)?

 

"Ông lão bán hoa quả lo lắng đến mức miệng lở loét, hỏi dò hoa quả của ông có vấn đề gì, sao lại không lấy nữa?

 

"Mất đi đơn hàng này, ông ấy chỉ có thể bán rong, vất vả hơn không nói, còn có một số bán không hết, lãng phí không ít.”

 

"Nàng tưởng rằng tiết kiệm được chút bạc lẻ, tự mãn, nhưng người khác lại mất đi kế sinh nhai."

 

Ta lắc đầu:

 

"Muốn làm chủ mẫu, lại keo kiệt chút bạc lẻ này, thật khiến người ta chê cười.”

 

"Hôm nay dừng hoa quả, ngày mai miễn quần áo, ngày kia giảm bớt quà cáp.” 

 

"Lư Đình vàng vọt gầy gò, mặc quần áo vá víu đi làm, người khác nhìn vào sẽ nghĩ sao? Tiền mừng tuổi không đủ, làm sao có thể thuận buồm xuôi gió trên quan trường? 

 

"Như vậy thật mất mặt, lát nữa Trưởng công chúa và các vị phu nhân tiểu thư đến, nàng đừng ra ngoài mất mặt."

 

Diệp Linh mặt mày tái mét, hồn bay phách lạc bỏ đi.

Loading...