Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phu quân đã chết bỗng nhiên quay về - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-08-11 12:22:34
Lượt xem: 1,291

Mẫu thân của hắn ta ngày nào cũng không thể rời khỏi thuốc thang, sau khi lập mộ y quan của Tiêu Hồng Phi được chôn cất, liền sai ta đến hầu hạ bên giường.

Lúc thì muốn uống trà nóng bảy phần, lúc thì muốn ăn thuốc có ba viên kẹo mạch nha.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Ta không có tư cách ngủ trên giường, chỉ có thể trải chiếu ngủ dưới đất bên cạnh giường bà ta, luôn túc trực rót nước bưng bê cho bà ta.

Nửa đêm không biết bao nhiêu lần, ta bị bà ta đá tỉnh, chỉ vì bà ta muốn khạc nhổ.

Bà ta rất hưởng thụ cảm giác coi con dâu như nô lệ, mỗi lần nhìn thấy ta cúi đầu khép nép, trong mắt đều lóe lên tia đắc ý.

Bà ta vừa ho khan, vừa nói: "Đỗ thị, hôm nay ta không khỏe, con đi chép cho ta mấy quyển kinh Phật."

Ta không dám nói nhiều, chỉ đành quỳ trước giường Lâm thị, chép kinh Phật.

Chép xong một lượt, những chữ đó căn bản không thể nhìn.

Lâm thị nhìn chữ của ta, tức giận đến mức không biết trút vào đâu: "Đây là chữ mà con gái Giang Nam các ngươi viết ra sao?"

Ta vô tội nói: "Dạ, con viết chữ ngay ngắn lắm mà, là mẫu thân bị bệnh nặng, nhìn không rõ chữ thôi."

Nói xong ta đưa mấy quyển sách đã bị ta động tay động chân đến trước mặt Lâm thị: "Người xem chữ trên này, chẳng phải ngay ngắn giống chữ của con sao?"

Lâm thị không muốn tin ta giở trò: "Sao có thể...to gan Đỗ thị, dám lừa gạt ta! Con đàn bà độc ác này!"

"Sao con lại là người đàn bà độc ác được?" Ta trưng ra vẻ mặt vô tội, "Mẫu thân, bây giờ người ăn mặc ở đều là của con, nếu con thật sự là người đàn bà độc ác, đã sớm hạ độc vào thuốc của người rồi, người còn sống đến bây giờ sao?"

Nói xong ta còn chớp chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ vô tội của một tên sát nhân biến thái.

Lâm thị nhanh chóng bị ta dọa cho ngất đi.

Tinh thần người già quả thật không tốt lắm, không chào hỏi một tiếng đã ngủ rồi.

Ta bảo nha hoàn nhanh chóng đổi sách và kinh Phật đã chép xong, thuận tiện gọi tam tiểu thư đến.

Tam tiểu thư vẻ mặt kiêu căng, không có chút nào giống tiểu thư khuê các trong sách.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/phu-quan-da-chet-bong-nhien-quay-ve/chuong-5.html.]

Nàng ta liếc xéo ta, giọng điệu ngạo mạn: "Gọi ta đến làm gì? Mẫu thân muốn ngươi hầu hạ, chứ có phải ta đâu!"

Tam tiểu thư vừa dứt lời, Lâm thị liền tỉnh lại hét lên: "Hi Nhi! Hi Nhi là con sao? Con mau vào đây, Đỗ thị là người đàn bà độc ác!"

"Ngươi dám hại mẫu thân ta!" Tam tiểu thư trừng to mắt, lúc này không quan tâm đến chuyện khác, vội vàng xông vào phòng.

Lâm thị lập tức chỉ vào ta: "Hi Nhi con cẩn thận, con đàn bà độc ác này hạ độc vào thuốc của ta! Con mau vào cung thỉnh thái y, chữa trị cho ta!"

Tiêu Ngọc Hi đẩy ta ra, sai người canh giữ ta, sau đó cầm thẻ bài vào cung, trước khi cửa cung đóng lại, mang theo thái y về phòng.

Thái y chẩn đoán xong, nhíu mày.

Lâm thị mừng rỡ: "Thái y! Có phải con đàn bà độc ác này hạ độc vào canh của ta không? Ngươi mau trở về bẩm báo Thái hậu, xử tử con đàn bà độc ác này!"

Thái y: "Thuốc mà bà dùng, đều là thuốc tốt, không chỉ có thể chữa khỏi bệnh cũ trên người bà, còn có thể giúp bà cường thân kiện thể."

Thái y vừa dứt lời, sắc mặt Lâm thị liền thay đổi: "Không thể nào, vừa rồi nàng còn hù dọa ta, nói chữ viết ngoằn ngoèo là thẳng!"

Lâm thị nói xong thuận tay lấy quyển sách ta vừa đặt bên gối, lật ra xem thì sững sờ.

Chữ trên đó đã thẳng lại.

Ta đứng bên cạnh lau nước mắt: "Thái y ngài đừng trách lão phu nhân, thuốc mà bà uống đều là dược liệu quý trong của hồi môn ta mang đến, nếu ngài không tin, có thể mở từng hòm ra kiểm tra. Còn chữ viết này...ta cũng không biết vì sao lão phu nhân lại nói chữ viết là ngoằn ngoèo."

Sắc mặt thái y thay đổi khó lường.

Hắn bắt mạch thêm lần nữa, vẻ mặt nghiêm trọng, gọi ta và Tiêu Ngọc Hi ra ngoài:

"Lão phu nhân e là bị bệnh hoang tưởng, cho nên mới nghi ngờ người bên cạnh muốn hại mình, tưởng tượng ra nhiều thứ không tồn tại..."

Tiêu Ngọc Hi sững sờ, vội vàng nhìn ta: "Có phải ngươi hạ độc không?"

"Em phu quân nói vậy là sao...phu quân ta đã không còn nữa, nếu đến cả các ngươi cũng không tin ta! Ta, Đỗ Ngữ Yên, không cần sống nữa!"

Nói xong ta quay đầu, nhảy thẳng xuống ao sen chưa đầy một mét.

Loading...