Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phu Quân Của Ta Mất Trí Nhớ Rồi - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-09-12 01:04:36
Lượt xem: 665

11.

 

Những chuyện này đều là thật, không cần phải lừa dối hắn, ta nói ra hết.

 

Ta đặc biệt trách hắn không biết nương tay, lực tay quá mạnh.

 

Bùi Tri Thuật có chút áy náy, nhưng cũng không quá nhiều.

 

Hắn chậm rãi nói:

 

“Vậy lần này ta sẽ nhẹ nhàng hơn.”

 

Ta không biết "nhẹ" của hắn là kiểu nhẹ nào, nhưng ta chắc chắn rằng chẳng có gì nhẹ cả.

 

Dù mất trí nhớ, nhưng bản tính của Bùi Tri Thuật vẫn là mạnh mẽ, quyết đoán.

 

Hắn vừa bóp eo ta vừa yêu cầu thêm.

 

“Tương Nghi, mở mắt ra, nhìn ta.”

 

Ta nhìn hắn, nhưng hắn vẫn không hài lòng.

 

Hắn không nói lý lẽ mà hỏi: “Ta trước đây tốt hơn hay ta bây giờ tốt hơn?”

 

Ta thật sự không hiểu câu hỏi này có ý nghĩa gì, chẳng phải người chịu khổ vẫn là ta sao?

 

Kỹ năng tệ hại như vậy mà còn hỏi tốt hay xấu nữa.

 

Ta cấu nhẹ vào n.g.ự.c hắn.

 

Hắn cúi đầu nhìn vết cào mờ mờ, bật cười.

 

“Móng vuốt mèo con.”

 

12.

 

Trăng đã lên cao, ánh nến lắc lư.

 

Bùi Tri Thuật lau nước mắt trên mặt ta, vén mấy sợi tóc ướt đẫm.

 

Hắn nhìn ta đầy thương xót, trong mắt như có ánh nước.

 

“Tương Nghi, trước đây ta nhất định rất thích nàng.”

 

Ta sững sờ nhìn hắn.

 

Dĩ nhiên ta mong hắn yêu ta, nhưng ta cũng hiểu, đây chỉ là ảo giác tạm thời do cảm xúc bộc phát của hắn mà thôi.

 

Có lẽ, hắn đã nhầm lẫn cảm xúc dành cho Chiêu Dương quận chúa mà gán lên ta.

 

Mắt ta lại ướt, nhưng ta không rõ mình đang khóc vì điều gì.

 

Ta đã dùng những lời nói dối để đan thành một chiếc lưới dày, nhốt hắn trong đó, và cũng nhốt cả chính mình.

 

Ta đã có được toàn bộ Bùi Tri Thuật.

 

Không chỉ là những cái ôm ban đêm, mà còn là sự thân mật ban ngày.

 

Chúng ta đã cùng nhau làm những việc ngớ ngẩn, cũng đã chia sẻ vui buồn với nhau.

 

Ta biết sớm muộn gì những lời nói dối cũng sẽ bị vạch trần, chỉ là không ngờ lại nhanh đến vậy.

 

13.

 

Sau một tháng mất trí nhớ, thuộc hạ và đồng liêu* của hắn lần lượt đến phủ.

(*đồng liêu: đồng nghiệp)

 

Có lẽ vì công vụ đã bị trì hoãn đến giới hạn không thể kéo dài thêm nữa.

 

Bọn họ đưa Bùi Tri Thuật vào thư phòng, và ở đó suốt cả một canh giờ.

 

Đợi họ rời đi, ta vào thư phòng tìm Bùi Tri Thuật.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/phu-quan-cua-ta-mat-tri-nho-roi/chuong-3.html.]

 

Ta nghĩ rằng sẽ thấy một người đáng thương, đầu óc rối bời, không biết phải làm gì.

 

Không ngờ, hắn lại ngồi ngay ngắn sau bàn, tay cầm quyển công văn mà đọc.

 

Ta ngẩng cổ nhìn thoáng qua.

 

Khó hiểu vô cùng.

 

Ta liền hỏi: “Chàng còn xử lý được những việc này sao?”

 

Hắn ậm ừ một tiếng.

 

“Đơn giản hơn ta tưởng.”

 

Nghe có vẻ tự mãn quá nhỉ.

 

Ta bật cười, lùi ra khỏi thư phòng, không quấy rầy hắn nữa.

 

14.

 

Một khi đã bắt đầu, Bùi Tri Thuật từ từ tiếp nhận lại toàn bộ công vụ.

 

Hắn bắt đầu lên triều, thảo luận chính sự với hoàng thượng và các đại thần.

 

Có vẻ như việc mất trí nhớ không ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của hắn.

 

Ta không biết đây là điều tốt hay xấu, cách Bùi Tri Thuật xử lý công việc không khác gì so với trước khi mất trí nhớ.

 

Điềm tĩnh, lạnh lùng, xa cách.

 

Ta không khỏi nghi ngờ, liệu có phải hắn đã hồi phục trí nhớ rồi hay không.

 

Nhưng mỗi khi hắn bước ra khỏi thư phòng, hắn lại trở thành một Bùi Tri Thuật dễ chịu, thích đùa giỡn với ta như trước.

 

15.

 

Hôm đó không có buổi triều nghị, Bùi Tri Thuật liền đến nhà một vị đại nhân ở Ngự Sử Đài để bàn chuyện.

 

Hắn đã hứa với ta rằng chỉ sau hai canh giờ là sẽ về.

 

Nhưng đến gần ba canh giờ vẫn chưa thấy hắn về.

 

Anan

Ta lo lắng không yên, vội vàng dẫn theo nha hoàn đi tìm.

 

Trên đường đi, ta nhìn thấy Bùi Tri Thuật.

 

Hắn đang ngồi trong một gian đình bên đường, nói chuyện với Chiêu Dương quận chúa.

 

Vì ở quá xa, ta không nghe rõ bọn họ đang nói gì.

 

Nhưng ta có thể thấy rõ, hai người trò chuyện vô cùng vui vẻ.

 

Đầu ta kêu lên "ong ong", trong lòng sợ hãi không biết Chiêu Dương quận chúa sẽ nói những gì không nên nói với hắn.

 

Hoảng loạn, ta cất tiếng gọi lớn:

 

“Phu quân!!”

 

16.

 

Ta bước nhanh đến bên cạnh Bùi Tri Thuật, khi đó hai người đã kết thúc cuộc trò chuyện.

 

Chiêu Dương quận chúa nhìn ta đầy ẩn ý, giọng điệu như trêu chọc:

 

"Xem kìa, mới nói chuyện vài câu mà phu nhân đã ra tìm rồi, Bùi đại nhân thật có phúc."

 

Bùi Tri Thuật khẽ cười, chào tạm biệt nàng rồi nắm tay ta rời đi.

 

Trên đường trở về phủ, ta quan sát Bùi Tri Thuật.

 

Sắc mặt hắn vẫn bình thường, không có gì khác lạ.

Loading...