Phu Nhân Tổng Tài Thiên Biến Vạn Hóa - 18

Cập nhật lúc: 2024-07-04 19:53:25
Lượt xem: 125

“Xin nghỉ phép để đi làm thêm à?” Hắn hăng hái: “Trịnh Thiên Thiên, có cách kiếm tiền nhanh lắm!”

Tôi ngơ ngác nhìn hắn.

“Xin tôi là có.”

Hắn chậm rãi cúi người xuống, nhìn thẳng vào mắt tôi, khóe miệng nhếch lên một độ cong mê người.

“Thậm chí cô còn chẳng cần xin, chỉ cần giữ dáng vẻ ngoan ngoãn như thế này là được… Muốn bao nhiêu tiền tôi cũng cho cô…”

Chóp mũi chạm vào nhau, hơi thở hòa quyện…

“Tôi chưa bao giờ cho người khác cơ hội như thế này đâu… Cô hiểu tôi đang nói gì không?”

Hơi thở của hắn có hương bạc hà the mát, đồng thời trong phòng còn có mùi khói thoang thoảng, mùi xăng xe, mùi da thuộc…

Người say xe đều hiểu…

“Ọeeeeee….”

Tôi nhịn không nổi nữa, nôn thẳng vào mặt hắn.

Cả người hắn dính đầy chất lỏng từ bãi nôn của tôi, đứng đơ người ra đó, giống như mất hồn.

“Cảm ơn Phó tổng, nôn được cũng đỡ hơn nhiều rồi.” Tôi lau miệng một cái: “Mặt ngài thật dễ nôn…”

Tổng tài nhận tổn thương nghiêm trọng về cả tinh thần lẫn thể xác.

Hắn cũng xin nghỉ phép.

Bãi nôn ô uế kia như xuyên qua da, ngấm vào linh hồn, cho dù vứt toàn bộ quần áo đi, sát trùng cả người, lau hàng trăm lần cũng không cách nào tẩy sạch được.

Tổng tài nếm thử cảm giác buông thả bản thân, đi tới bể bơi nhiệt độ ổn định trong câu lạc bộ nhà mình.

Hắn bơi ba ngàn mét.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/phu-nhan-tong-tai-thien-bien-van-hoa/18.html.]

Sau nhiều lần sặc nước, tiêu hao thể lực quá độ, đại não trống rỗng, cuối cùng hắn cũng có thể tạm thời quên đi cơn ác mộng kia.

Nghỉ ngơi một hồi, hắn dựa lưng vào thành bể nghỉ ngơi, đưa mắt nhìn về phía bầu trời ngoài cửa sổ, âm thầm hạ quyết tâm.

“Trịnh Thiên Thiên, đồ không biết tốt xấu! Sớm muộn gì tôi cũng sẽ chinh phục cô, để cô ngoan ngoãn nghe lời tôi, mặc cho tôi muốn làm gì thì làm!”

“Quyết tâm như vậy sao?”

Tôi giơ chân lên.

Hắn sợ hãi quay đầu.

“Sao cô lại ở ọc…ọc ọc ọc….”

Tôi đạp đầu hắn xuống nước khoảng một phút mới thu chân lại, vứt hắn nằm phơi bụng ở thành bể, không nói thêm gì nữa, quay đầu rời đi.

Áo phao cứu hộ màu cam trên người càng thêm nổi bật.

Vốn nghĩ đây là một câu lạc bộ bình thường không có ai đến, còn tưởng có được một kỳ nghỉ lười biếng cơ đấy…

chúc tục tưng đọc truyện dui 😘 cẻm ơn tục tưng đã ủng hộ YÊU PHI HỌA QUỐC ❤️‍🔥❤️‍🔥

Đành tìm việc khác để làm vậy.

Tổng tài quyết định ra ngoại ô leo núi.

Hắn leo đến mức mồ hôi đầm đìa, chân tay bủn rủn, sắp không động đậy nổi nữa.

“Tôi phải chinh phục ngọn núi này!” Hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y để cổ vũ chính mình, nhìn chằm chằm về phía trước: “Nếu như ngay cả ngọn núi này cũng không chinh phục được…”

“Thì sao có thể chinh phục Trịnh Thiên Thiên?” Tôi tiếp lời.

Hắn gật đầu, sau đó đứng hình, chậm rãi quay đầu nhìn tôi.

“Cô… cô theo dõi tôi?”

“Anh leo chậm như vậy, nếu tôi theo dõi anh thì tôi đã ngủ từ lâu rồi.”

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...