Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHÙ LINH - CHƯƠNG 10 (HẾT)

Cập nhật lúc: 2024-09-08 17:51:46
Lượt xem: 2,781

10

 

Tôi quay sang nhìn Phó Hành, nở một nụ cười đầy kiêu ngạo.

 

"Phó Hành, tôi đã nói rồi, tôi chuẩn bị cho anh cả ngàn chiếc kim bạc."

 

"Kẻ phụ bạc chân tình, đáng phải chịu đau đớn đến chết, ruột gan nát tan."

 

Sắc mặt Phó Hành tái nhợt, hai mắt đỏ hoe, anh thở hổn hển, nhìn chằm chằm tôi.

 

"Thẩm Phù Linh! Cô! Cô thật độc ác!"

 

Tôi cười rất vui vẻ, đứng dậy, vỗ nhẹ lên vai anh ta rồi quay người chuẩn bị rời đi.

 

Sau lưng vang lên một tiếng "bịch", tôi quay đầu lại, thấy Phó Hành ngã xuống đất.

 

Anh ta dồn hết sức lực, đưa tay về phía tôi.

 

"Phù Linh, xin em... hãy để anh chết..."

 

"Cho anh một cái c.h.ế.t nhẹ nhàng..."

 

Tôi ngồi xổm trước mặt anh ta, vỗ vỗ vào má anh, cười nói: "Không được, bây giờ anh chưa thể chết."

 

"Nếu anh chưa chết, Phó Thị vẫn là tài sản chung của tôi và anh. Đám hổ lang ngoài kia muốn chiếm lấy Phó Thị, nhưng sẽ không thể danh chính ngôn thuận."

 

"Hãy đợi, đợi đến khi tôi nắm chặt Phó Thị trong tay, lúc đó anh mới có thể chết."

 

Tôi quay người bước đi, dù đi rất xa, tôi vẫn nghe thấy tiếng khóc gào thảm thiết của Phó Hành vọng lại.

 

Thật là kẻ vô dụng!

 

—----

 

Khi Mộ Tâm Dao rời đi, tôi đến tiễn cô ở sân bay.

 

Trong sảnh chờ đông đúc, cô ấy ôm chặt lấy tôi không buông.

 

Như hồi còn nhỏ, tôi nhẹ nhàng vỗ về lưng cô.

 

"Nếu ở nước ngoài không sống nổi nữa, hãy trở về."

 

"Ở nhà cũ luôn có một phòng dành cho em."

 

Mộ Tâm Dao ôm cổ tôi, một dòng nước ấm chảy qua vai tôi.

 

Giọng cô mềm mại, pha chút nghẹn ngào, giống hệt cô bé ngày xưa, khi bị bắt nạt thì chạy đến tìm tôi để mách.

 

"Chị Phù Linh, chị thật mạnh mẽ."

 

"Chỉ cần nghĩ rằng, dù có chuyện gì xảy ra, chị chắc chắn sẽ ở sau lưng em, em không còn sợ gì nữa."

 

Tôi nhẹ nhàng vỗ lưng cô ấy, trong lòng hiểu rằng, cô bé mít ướt ngày xưa giờ đã trưởng thành rồi.

 

Cô ấy không phải là một con chim hoàng yến, cũng không phải loài tầm gửi. Ở nơi đất khách xa xôi, cô nhất định sẽ cắm rễ vững vàng, nở ra bông hoa rực rỡ nhất của riêng mình.

 

—-----

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/phu-linh-dxqc/chuong-10-het.html.]

 

Thêm một năm nữa trôi qua, cuối cùng tôi cũng sắp xếp ổn thỏa các mối quan hệ phức tạp bên trong Phó Thị, nắm chặt toàn bộ tập đoàn trong tay.

 

Trong suốt một năm qua, Phó Thị đã phát triển ổn định, doanh thu tăng trưởng 20%, toàn bộ tập đoàn an tâm, vững vàng.

 

Giá trị cuối cùng của Phó Hành đã cạn kiệt.

 

Một buổi chiều nắng ấm, tôi bước vào phòng anh ta, cúi xuống ghé sát tai và khẽ hỏi: "Phó Hành, một năm qua, anh sống có vui không?"

 

Mí mắt anh ta sụp xuống, không thể mở ra.

 

Chỉ có chuyển động chậm rãi của con ngươi dưới mí mắt cho thấy anh ta vẫn còn sống.

 

Tôi đưa tay chạm vào con ngươi đang run rẩy của anh ta, nhẹ nhàng nói: "Phó Hành, kiếp này vợ chồng đến đây là hết tình hết nghĩa rồi."

 

"Kiếp sau, không cần gặp lại nữa."

 

Chiều hôm đó, tôi đưa ra một quyết định đau lòng—thông báo cho bác sĩ rút ống, ngừng điều trị.

 

Một giờ sau, Chủ tịch Tập đoàn Phó Thị, Phó Hành, qua đời.

 

Trong tang lễ của Phó Hành, trước ống kính truyền thông, tôi khóc nức nở, nhiều lần ngất xỉu.

 

Trên mạng tràn ngập những lời ca tụng về tình yêu đẹp đẽ và vững bền của Chủ tịch Phó và phu nhân.

 

Như mong đợi của mọi người, tôi tiếp nhận trọng trách của Phó Hành, trở thành Chủ tịch mới của Phó Thị.

 

Hai năm sau, khi câu chuyện này dần phai nhạt khỏi tầm mắt công chúng, Tập đoàn Phó Thị âm thầm được đổi tên.

 

Từ đó về sau, không ai còn nhớ đến cái tên Phó Thị nữa.

 

Họ chỉ nhớ đến Tập đoàn Thẩm Thị.

 

Tập đoàn Thẩm Thị của Thẩm Phù Linh.

 

—-----

 

Lại thêm một dịp Thanh Minh nữa, tôi mang hoa và rượu đến nghĩa trang thăm bố mẹ.

 

Hôm đó không có mưa, bầu trời chỉ lơ lửng vài đám mây đen.

 

Tôi muốn tâm sự với bố mẹ một chút, dựa vào bia mộ và chẳng bao lâu sau đã thiếp đi.

 

Trong mơ, bố mẹ đứng bên cạnh tôi, nhìn tôi với ánh mắt trìu mến.

 

Trong giấc mơ, tôi rất lo lắng, cố gắng kéo tôi tỉnh dậy.

 

Bố mẹ mỉm cười, nói: "Phù Linh à, chúng ta không vội đâu, con đường phía trước, cứ từ từ mà đi."

 

"Cứ đi mãi, rồi sẽ gặp được hạnh phúc."

 

Hình bóng bố mẹ dần dần tan biến, bên tai tôi vang lên tiếng chuông gió nhẹ nhàng.

 

Tôi mở mắt, nhìn về phía nơi họ biến mất trong giấc mơ, bật cười và rơi nước mắt.

 

Bố, mẹ, tạm biệt.

HẾT

 

Loading...