Phú bà mệnh khổ - Chương 3: Tiểu thư nhà họ Giang

Cập nhật lúc: 2024-07-04 22:30:07
Lượt xem: 147

Khi tiểu bối phía dưới đến thăm, phải có sự cho phép của trưởng bối mới được vào.

Lúc đó tôi cảm thấy người đặt ra quy định này có trong đầu có vấn đề, Trần Thuật lại là cái người đầu óc toàn cơ bắp.

Lúc này cả lớp cũng phát điên lên.

Bạn cùng lớp 1: "Người lãnh đạo chờ sao vẫn chưa đến?"

Bạn cùng lớp 2: "Ừ, đến cùng là thần thánh phương nào, không phải là chờ hiệu trưởng đi?"

Bạn cùng lớp 3: "Lớp trưởng vừa đi hỏi, nhưng bị lãnh đạo gọi lại nói chuyện, không truyền tin tức về được. Chúng ta đến cùng là đang đợi ai vậy?"

Bạn cùng lớp 4: "Chân tôi tê cứng, khóc."

Trong lúc tôi đánh răng thì tin tức trong nhóm là 99+, tôi có thể thấy rằng mọi người đều sắp suy sụp.

Tôi xấu hổ xin lỗi trong nhóm: "Xin lỗi mọi người, tôi sẽ đến đó sớm thôi."

Tin nhắn của tôi vừa được gửi đi, Giang Âu cũng gửi tin nhắn ngay sau đó: "Tôi đã để mọi người chờ rồi, tôi đang trên đường tới đó."

1.

Trong giây lát, màn hình dường như kẹt cứng với hai tin nhắn này, mọi người đều im lặng.

Một phút sau, lớp trưởng quay lại.

"Lãnh đạo nói đang chờ ...... Giang tiểu thư."

Một câu nói làm dậy sóng.

Bạn cùng lớp 1: "Người kia họ Giang? Lớp chúng ta có đến hai người họ Giang, không biết người nào đó cọ nhiệt còn cọ đến vui vẻ?"

Bạn cùng lớp 2: "Ừ, đúng vậy, ai không biết Giang gia cùng Trần gia có quan hệ thân thiết, người nào đó múa đến chính chủ trước mặt cũng không biết xấu hổ."

Giang Âu: “Giang Độ không có ý đó, mọi người đừng để ý.”

Bạn cùng lớp 3: "Tiểu Âu, cậu đừng nói thay cô ta. Từ ngày đầu tiên tới trường cô ta đã nghĩ cọ nhiệt cậu. Nghĩ đến vào trường cùng một ngày, đều họ Giang, cô ta sẽ là đại tiểu thư sao, buồn cười quá!”

Giang Âu: “Có lẽ cô ấy chỉ muốn thử cảm giác nổi tiếng, tôi có thể hiểu được, Tiểu Độ bạn muốn đến thì cứ đến đi, tớ có thể giới thiệu lãnh đạo cho bạn biết @Giang Độ.”

Tôi nhìn vào màn hình nhẹ a một tiếng.

Hồi tưởng lại đầu năm học đến giờ, mình chưa làm điều gì ghê tởm phải không?

Chỉ vì cùng là họ Giang mà họ liền chán ghét mình phải không?

Người ta không thể hiểu được suy nghĩ của bọn họ mà.

Có vẻ như Sư phụ nói đúng, người dưới chân núi phức tạp hơn tôi tưởng tượng rất nhiều.

Sự hiểu biết của tôi vẫn còn quá nông cạn vì tôi đã thấy quá ít.

Nghĩ tới đây, tôi gửi tin nhắn cho ông nội.

"Con muốn tiếp xúc nhiều hơn với thế giới bên ngoài, nhưng con cảm thấy mất liên lạc với thế giới."

Bên kia trả lời ngay: "Ông nội sẽ thu xếp việc đó ngay lập tức!"

Tôi ngơ ngác nhìn màn hình đầy những lời bàn tán và những cuộc tấn công tiếp theo có phải cái gọi là thế giới đầy màu sắc dưới chân núi không?

Nếu thật sự là như vậy, tôi thà không hiểu rõ mệnh cách này, trở về sư môn kế thừa vị trí của sư phụ.

Cả nhóm vẫn phát cuồng @Giang Âu

Bạn cùng lớp 1: "Nữ thần Giang Âu, xin hãy đến nhanh, chân tôi sắp gãy rồi. Hãy thể hiện trái tim của bạn. GIF."

Bạn cùng lớp 2: "Giang Âu, nhà cậu đến cùng giàu có bao nhiêu, ngay cả lãnh đạo đều phải chờ, cầu ôm chặt đùi phú bà.”

Bạn cùng lớp 3: “Cậu đừng cùng Giang Độ chấp nhặt, cô ta đã bị lộ ngay tại chỗ. Bây giờ chắc chắn không dám xuất hiện, không biết hiện tại đang khóc ở đâu.”

Tin nhắn trên màn hình trôi quá nhanh, tôi nhìn đến hoa mắt liền thoát ra.

Nhưng xét theo phản ứng của mọi người thì chắc chắn là không muốn tôi xuất hiện phải không?

Vậy thì tôi sẽ không đi.

5.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/phu-ba-menh-kho/chuong-3-tieu-thu-nha-ho-giang.html.]

Tôi chuyển hướng đến căng tin mua bánh bao nhân thịt và sữa đậu nành, đang ngồi dưới gốc cây ăn uống ngon lành thì nhìn thấy vài bóng dáng quen thuộc đi ngang qua mình.

Là Giang Âu và tiểu tùy tùng của cô ta.

Tiểu tùy tùng trợn mắt nhìn tôi và nói: "Người nào đó còn không biết xấu hổ mà ra đây."

Má tôi phồng lên, nhìn thấy họ đang nhìn chằm chằm vào tôi, yếu ớt nhấc bánh bao đưa về phía họ.

Giang Âu ở trước mặt vẻ mặt ôn nhu, nàng khoanh tay cười lạnh nói: "Giang Độ, cô thật sự không cho rằng lãnh đạo đang đợi mình đi? Tôi khuyên cô nên tự giác tránh đi, không nên xuất hiện trước mắt mọi người."

Tôi nuốt miếng bánh bao vào miệng, nhướng mày nói , "Cậu chắc không?"

Giang Âu cau mày và nhìn tôi với ánh mắt không rõ ràng.

Tiểu tùy tùng của cô ta nói: "Cái gì mà chắc hay không. Cô cho rằng cô là ai? Bảo cô cút thì cô cút nhanh đi.”

Tôi liếc nhìn cả hai người họ, Hỏi: "Không hối hận?"

"Cô có bệnh à?"

Tôi mỉm cười đứng dậy và đi về phía họ.

Giang Âu vô thức đứng thẳng dậy, cảm thấy sợ hãi lùi lại một bước.

Tôi dừng lại, cười khúc khích, rồi đi ngang qua họ và nói chậm rãi: "Được rồi, sẽ như các bạn mong muốn nha."

Tôi đi thẳng về ký túc xá và bắt đầu một ngày tuyệt vời trên giường.

Nhóm lớp vẫn đang báo cáo theo thời gian thực.

"Giang Âu đến rồi!"

"Nữ thần thật đẹp, cười lên càng đẹp."

"Nhưng tại sao lãnh đạo lại có vẻ bối rối như vậy?"

“Giang Âu ra ngoài đón anh ta, sao anh ta còn không vào?”

“Chờ một chút! Tại sao tôi lại cảm thấy sắc mặt anh ta không tốt lắm?”

“Chết tiệt, Giang Âu đang khóc à?”

Tôi vừa ăn một quả cam vừa vuốt điện thoại di động của mình thì đột nhiên Trần Thuật gọi điện thoại tới.

"Sư tỷ, tỷ chịu ủy khuất như vậy sao không nói cho đệ?"

Tôi còn chưa kịp mở miệng, cậu ta đã tự nhủ: "Nếu sư phụ và ông nội Giang phát hiện ra chuyện này, đệ nhật định sẽ bị lột da. Không được, đệ muốn tìm tỷ ngay bây giờ. "

Tôi bất lực xoa xoa thái dương và trả lời: "Vào đi."

"Được rồi!"

Sau khoảng mười phút, Trần Thuật đã đến dưới ký túc xá của tôi.

Tôi khẽ kéo rèm ra và nhìn xuống.

Tốt lắm, cậu ta định phá cửa nhà à?

Tầng dưới ký túc xá đông nghẹt người.

Mỗi lớp xếp hàng rất ngay ngắn, Trần Thuật đứng phía trước và các vệ sĩ mặc đồ đen đứng hai bên.

Những người lãnh đạo của trường không thường thấy đều mỉm cười xin lỗi, hiệu trưởng của chúng tôi lau mồ hôi trên trán và nở một nụ cười xám xịt.

Giang Âu sắc mặt tái nhợt, môi mím thành một đường, trên mặt còn có nước mắt.

Khi tôi đang xỏ dép đi ra ngoài, Trần Thuật với khuôn mặt đen sạm khi thấy tôi thì hai mắt sáng bừng lên, hét: “Sư tỷ!”

Nói xong liền muốn xông lại, tôi đưa tay ngăn cản động tác tiếp theo của cậu ấy.

Trần thuật ủy khuất xẹp xẹp miệng, đứng cách tôi nửa mét.

Tôi chuyển ánh mắt sang những người có mặt.

Các bạn cùng lớp ngơ ngác nhìn tôi, không biết phải làm gì.

"Giang Độ, hóa ra cậu mới là đại tiểu thư nhà họ Giang!"

Bình luận

0 bình luận

    Loading...