PHONG TỤC - Chương 09

Cập nhật lúc: 2024-07-04 21:21:52
Lượt xem: 788

Ta nhắm mắt lại, nhìn Giang Từ Chu lần nữa: "Ngươi đợi ta ba ngày."

 

Nếu Giang Từ Chu và Thượng Quan Linh đều đáng tin, vậy thì ta và Cố Triều Văn có thể nghĩ ra một cách hoàn hảo, tạm thời đổi lại thân phận.

 

Nhưng, ta vừa về phủ, còn chưa kịp đi tìm Cố Triều Văn thì người hầu ở cửa đột nhiên xông vào:

 

"Không xong rồi! Không xong rồi!"

 

Sắc mặt hắn ta hoảng hốt, đầu đầy mồ hôi: "Công tử, công tử bị người bắt đi rồi!"

 

11

 

Cố Triều Văn bị Thượng Quan Linh bắt đi rồi.

 

Ngay một nén nhang trước, Thượng Quan Linh cưỡi ngựa quay về doanh trại Tây Bắc.

 

Không biết nàng nghĩ thế nào, đột nhiên quay đầu ngựa, xông vào Cố phủ, bắt cóc Cố Triều Văn đi.

 

Trong kinh thành, không ít người nhìn thấy hắn nằm trên lưng ngựa của Thượng Quan Linh, nhất thời đồn ầm lên.

 

“Vị Thượng Quan tướng quân này bắt cóc Cố đại nhân đi rồi? Quả thực là thần võ, chẳng lẽ ngày mai vào triều không thấy Cố đại nhân? Chuyện này còn hấp dẫn hơn cả tranh vẽ.”

 

"Sao ta lại thấy, người bị bắt đi giống như Cố cô nương nhỉ? Cố cô nương và Thượng Quan tướng quân từng học thêu thùa cùng nhau, còn Cố đại nhân và Thượng Quan tướng quân hình như chưa từng gặp nhau mấy lần?"

 

"Tây Bắc khổ cực, dù là Cố đại nhân hay Cố cô nương đều da trắng thịt mềm, chịu đựng nổi không?"

 

May mà lúc đó Cố Triều Văn chưa trang điểm, cũng không mặc váy áo, chỉ mặc một bộ đồ trắng đơn giản, phần lớn mọi người đều cho rằng người bị bắt đi là "Cố đại nhân", chỉ có một số ít người cho rằng là "Cố tiểu thư".

 

Cố Triều Văn bị đưa đến doanh trại, ta không tin hắn có thể che giấu trước mặt Thượng Quan Linh, bị vạch trần thân phận chỉ là chuyện sớm hay muộn.

 

Ta lấy một bộ đồ nữ từ trong ngăn tủ sâu nhất, nhanh chóng dặn dò người hầu:

 

"Truyền tin ra ngoài, người bị bắt đi là Cố đại nhân Cố Triều Văn. Ngày mai cũng không cần vào triều, ta sẽ tìm người đáng tin đưa tin vào cung."

 

Bây giờ Cố Triều Văn không có ở đây, ta đã lâu không mặc váy, đối diện với gương bắt đầu trang điểm một cách vụng về.

 

Cái tên "Cố Triều Dục" này, ngoài người nhà, ta đã rất lâu không nghe người khác gọi như vậy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/phong-tuc/chuong-09.html.]

Lần này vô tình lại đổi về.

 

Ta còn chưa trang điểm xong, bên ngoài có người nới với giọng điệu căng thẳng: "Đại nhân, có người cầu kiến, nói là... đồng liêu của đại nhân."

 

"Ngươi nhớ kỹ." Ta hắng giọng, hạ thấp giọng: "Đừng gọi ta là đại nhân."

 

"Vâng!"

 

Chưa hết sóng này đã đến sóng khác, trong lòng ta thầm cầu nguyện người đến không phải là Giang Từ Chu.

 

Nhưng có những lúc không điều gì xảy ra thì nó lại đến.

 

Trong sân, Giang Từ Chu đang đứng dưới gốc hoa, ngẩng đầu nhìn những nụ hoa trên cành.

 

Hắn ra ngoài vội vàng, như thể tùy tiện lấy một bộ quần áo, ngay cả miếng ngọc bích ở thắt lưng cũng quên mất.

 

Nghe thấy tiếng bước chân của ta, hắn cụp mắt xuống, xa cách hành lễ với ta:

 

"Cố cô nương, tại hạ họ Giang, là đồng liêu của Triều Văn huynh."

 

Môi ta mấp máy, không lên tiếng.

 

Sân viện hoàn toàn yên tĩnh.

 

Lông mi dài của Giang Từ Chu khẽ run, hắn ngẩng mắt nhìn ta.

 

Ta có thể nhìn rõ ràng, trong mắt hắn tụ lại ánh sao, đôi mày hơi nhíu giãn ra, vẻ căng thẳng cũng thả lỏng.

 

Giang Từ Chu thông minh như vậy, gần như trong nháy mắt đã hiểu được nguyên do.

 

"Hóa ra là Cố cô nương."

 

Tiếng "Cố cô nương" này không hiểu sao khiến tim ta hẫng đi một nhịp.

 

Liên tiếp có những đồng liêu từng làm việc với ta đi vào.

 

"Cố cô nương, đừng lo lắng, Cố đại nhân chắc chắn sẽ bình an trở về!"

 

"Đúng vậy, vị Thượng Quan tướng quân này quá vô lễ rồi nhưng ta tin, nàng sẽ không đối xử tệ với Cố đại nhân đâu."

Bình luận

1 bình luận

Loading...