Phòng Ký Túc Xá Số 444 - Chương 1

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-07 20:06:42
Lượt xem: 1,326

Hôm nhập học dì quản lý có dặn dò tôi chớ bén mảng vào căn phòng 444 của khu ký túc xá, chỗ đó nhiều ma quỷ lắm, tôi ngoan ngoãn vâng lời dì.

Tới nửa đêm, bạn cùng phòng hối tôi nhanh về phòng để ngủ: "Tao chờ mày ở phòng 444 á nha, đừng có mà đi lộn."

Tôi bối rối: "Không phải dì quản lý nói là..."

Bạn cùng phòng cũng bối rối theo luôn:

"Trường mình làm gì có dì quản lý?"

1.

"Không có dì quản lý á?"

Tôi quay đầu nhìn về phía dì quản lý ký túc xá đang nằm úp sấp, say ngủ trước cửa sổ.

Cơ thể dì nhịp nhàng lên xuống theo từng hơi thở, dì đang ngáy muốn rung trời.

Lư Hiểu Nguyệt, bạn cùng phòng của tôi còn đang lải nhải ở đầu dây bên kia: “Ừ, tao nghe người ta nói sáng nay dì quản lý ra ngoài bị phụ huynh sinh viên đụng xe trúng, đang nằm trong bệnh viện rồi. Nên trường học không tìm được người để thay, tạm thời thì tối nay vị trí ấy bị trống, ngày mai có người quản lý mới đến.”

Lượng thông tin khổng lồ khiến tôi choáng váng.

Tôi hoảng loạn nói:  "Không, không thể nào như thế được. Dì quản lý đang ngủ ở căn phòng nhỏ dưới tầng một mà. Có phải dì quản lý mới đã tới rồi không? Buổi sáng dì còn giúp tao chuyển hành lý đến ký túc xá…”

"Không có dì quản lý mới đâu." Lư Hiểu Nguyệt cũng bối rối theo: “Vừa rồi tao còn nói với mấy người ở phòng ký túc xá bên cạnh về chuyện này, bảo trường chẳng quan tâm gì đến an toàn của tụi mình cả…”

Lư Hiểu Nguyệt dừng lại, giọng nói cậu ấy có hơi bất ổn.

"Chuyển hành lý? Không phải mày chưa đến báo danh à? Tao không thấy đồ của mày ở trong phòng. Chẳng lẽ sáng nay mày đi nhầm cổng nên để hành lý vào ký túc xá khác rồi? Tụi mình thật sự ở phòng 444 đó, tao lừa mày làm gì?”

Bây giờ đã quá giờ tắt đèn một tiếng, nếu bị dì quản lý phát hiện về muộn thì tôi sẽ bị ghi tên trừ điểm mất.

Tôi rón rén mở cửa ký túc xá và che loa điện thoại, cố gắng giảm âm lượng thấp nhất có thể.

"Không phải tụi mình ở phòng 422 à? Sáng nay dì quản lý nói với tao là phòng 444 bị ma ám."

Lư Hiểu Nguyệt kêu lên một tiếng, cậu ấy lẩm bẩm: "Thôi xong, xong thật rồi."

2.

Cậu ấy hít một hơi thật sâu.

“Bây giờ mày có đang ở cạnh dì quản lý không? Đi khẽ thôi, mày từ từ bước vào cửa rồi nhanh chóng về phòng 444 tìm tao.”

“Mày mới chuyển đến đây nên không biết là bình thường. Từng có một đôi mẹ con chet ở phòng 442, là dì quản lý ký túc xá năm xưa và con gái của bả. Trường học đã tìm người làm pháp sự*, cũng đã cho khóa phòng 422 lại rồi, nhưng những chuyện kỳ lạ vẫn liên tiếp xảy ra!”

*Pháp sự: còn gọi là phật sự, bao gồm những việc như: tụng kinh, siêu độ,...

“Mọi người đều nói bà dì quản lý đó đang tìm kiếm thân xac thay thế cho con gái mình. Bả lừa mày để đồ cá nhân vào phòng 422, tao đoán người mày gặp sáng nay không phải là người, mà là ma!”

Sáng nay, thật sự đã có một cái khóa treo ở cửa phòng ký túc xá, nó lạnh lẽo, nặng trĩu và đầy vết rỉ sét.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/phong-ky-tuc-xa-so-444/chuong-1.html.]

Cả người tôi ớn lạnh.

Con ma kia phải mạnh đến mức nào mới có thể xuất hiện vào ban ngày chứ?

Tôi chợt nhớ ra mình đã vô tình chạm vào tay của dì quản lý khi đang di chuyển hành lý, cảm giác lạnh thấu xương khó tả ấy…

Thật sự thì dì là ma sao? Ma cũng có thể thở và ngáy à?

Nghĩ đến đây, bỗng tôi thấy tim mình chệch đi một nhịp. 

Tiếng ngáy phía sau… ngừng từ lúc nào vậy?

Giây tiếp theo, giọng nói khàn khàn của dì quản lý vang lên:

"Là sinh viên ở phòng 422 sáng nay đúng không? Đi ra ngoài làm gì đây? Khuya thế này mới về. Mau đến đây báo tên, dám sự về trễ!”

3.

Vừa dứt lời, bóng đèn trên đỉnh đầu lóe lên hai cái rồi tắt hẳn. 

Tôi nín thở trong vô thức, chuẩn bị chạy về phòng.

Dư Huy - tàn tia...
(Chỉ đăng tại m,onkey'd)

Bỗng cổ tay tôi bị ai đó nắm chặt.

Là cảm giác nóng ấm.

Giọng của dì quản lý thể hiện sự không hài lòng một cách rõ ràng: “Ngày đầu tiên mà đã muốn trốn ghi tên à? Mau ngoan ngoãn lại đây!”

Tôi từ từ quay lại, thế mà cảnh tượng kinh hoàng trong tưởng tượng lại không xảy ra. Ngược lại, căn phòng nhỏ của dì quản lý ký túc xá vẫn sáng đèn, cửa sổ còn đang tỏa ra ánh sáng màu cam.

Dì càu nhàu: "Đèn kiểu gì mà chất lượng kém thế."

Tôi thở phào nhẹ nhõm rồi nhìn vào điện thoại, không biết Lư Hiểu Nguyệt đã cúp máy từ lúc nào.

Tôi quên mất cậu ấy thường thích trêu chọc người khác, suýt chút nữa đã bị lừa rồi.

“Về trễ không phải là chuyện lớn gì, nhưng con bị trừ điểm đấy. Lần sau đừng có chạy nữa nhé, lỡ thầy ban giám hiệu lại biết…”

Cầm tờ giấy đăng ký, bỗng dưng dì quản lý thở gấp: 

"Phòng 422, bạn cùng phòng: Lư Hiểu Nguyệt?"

Tôi không hiểu ý của dì. 

“Hôm nay không có nhiều người đến báo danh, phòng 422 chỉ có mình con thôi.”

Ngày một và ngày hai là hai ngày báo danh nhập học của trường, sinh viên có thể tùy chọn ngày để đến làm thủ tục.

Bàn tay cầm tờ đăng ký của dì quản lý run rẩy.

“Người này cùng tên với cô sinh viên đã t ự s á t vào mười năm trước. Con à, buổi sáng dì còn giúp con xách hành lý, đừng hù dọa dì, dì chịu không nổi đâu… con… con đừng làm dì sợ.” 

Bình luận

3 bình luận

Loading...