Chạm để tắt
Chạm để tắt

Phò Mã Của Ta Rất Hiền Huệ - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-07-27 23:23:03
Lượt xem: 2,816

Rõ ràng Hạ Gia Nguyệt rất tức giận, nhưng vẫn đang cố gắng kiềm chế: "Tử Thanh, những chứng cứ này ta đã làm hai bản, nếu huynh sợ nộp chứng cứ giả sẽ gặp nguy hiểm, ta có thể thay huynh nộp lên. Vì huynh, ta cái gì cũng..."

 

"Hạ đại nhân!" Lận Tử Thanh cắt ngang nàng ta, "Ta thực sự chỉ là cho rằng 'không nên' minh oan, làm phiền ngươi sau khi về cũng lập tức hủy luôn bản chứng cứ giả kia đi. Bây giờ ta mạo danh nhận chức, đã là người có tội, nếu còn bao che, bẻ cong luật pháp, e rằng sau này không còn mặt mũi nào mà nhìn mặt đứa con chưa chào đời của mình."

 

Ta không nhịn được ôm chặt lấy huynh ấy hơn.

 

"Tốt lắm, Lận Tử Thanh," cuối cùng Hạ Gia Nguyệt cũng hoàn toàn thay đổi thái độ, "Cố ý lấy đứa con rẻ mạt của hai người ra để khiêu khích ta sao?"

 

Lận Tử Thanh nhíu mày, giọng điệu vẫn bình tĩnh: "Hạ đại nhân, ta từ lâu đã có người trong lòng, bây giờ lại còn có vợ con đầy đủ, đối với ngươi ngoài lòng biết ơn ra, không còn ý tứ nào khác, chỉ có thể chúc ngươi sớm tìm được người tâm đầu ý hợp."

 

Hạ Gia Nguyệt cười lạnh một tiếng: "Vậy ta chỉ có thể chúc hai vị bạch thủ giai lão."

 

Nói xong, nàng ta xoay người rời đi.

 

Ta nhìn theo bóng lưng nàng ta, trong lòng dâng lên nỗi lo lắng.

 

Lận Tử Thanh ôm chặt lấy ta: "Sợ sao?"

 

Ta thành thật thừa nhận.

 

"Binh đến tướng chặn, nước đến đất chống." Huynh ấy nói, "Dù sao thì chuyện hôm nay, ta nhất định không thể làm theo ý nàng ta được, nàng nói có đúng không?"

 

Ta gật gật đầu, lại rúc vào lòng huynh ấy: "Nhưng ta vẫn sợ."

 

Anan

Huynh ấy vuốt cằm: "Nàng có biết cách hiệu quả nhất để xóa bỏ nỗi sợ hãi là gì không?"

 

Ta tò mò hỏi: "Là gì?"

 

"Dùng một số niềm vui khác thay thế nó."

 

Tên Lận Tử Thanh hỏng bét kia, lại lừa ta nữa rồi!

 

11.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/pho-ma-cua-ta-rat-hien-hue/chuong-9.html.]

 

Thế nhưng Hạ Gia Nguyệt vẫn bán đứng Lận Tử Thanh.

 

Chính là vào buổi triều sáng nửa tháng sau.

 

Hoàng đệ giận dữ ngút trời, ngay lập tức cách chức tống giam huynh ấy vào ngục.

 

Sau đó, cấm vệ bao vây phủ công chúa, giam lỏng ta ở trong đó.

 

Dung Thanh cũng bị bắt lại, giam ngay cạnh phòng Lận Tử Thanh.

 

Tất nhiên Hạ Gia Nguyệt cũng không thoát được, dù sao nàng ta cũng là đồng phạm.

 

Người này thực sự ghê gớm, đến cả chính mình cũng nỡ bán đứng.

 

Sau khi bị tống giam, lời khai đầu tiên của Lận Tử Thanh là gạt sạch trách nhiệm của ta, Dung Thanh và ngay cả Hạ Gia Nguyệt, một mình nhận hết mọi tội lỗi, tự nguyện xin chết.

 

Nghe được tin tức, ta nôn hết cả cháo vừa ăn xong.

 

Khi Hoàng đệ đến thăm ta, tỳ nữ đang bận rộn dọn dẹp chỗ bẩn, thái y đang bận rộn bắt mạch cho ta.

 

Ta hất tay thái y ra, cố gắng đứng dậy, đi đến trước mặt Hoàng đệ quỳ xuống.

 

Hắn đuổi người khác ra, đỡ ta dậy, dẫn ta ngồi xuống ghế.

 

"Hoàng tỷ, tỷ làm gì vậy?" Hắn nhíu mày nói, "Dù tỷ không nói, trẫm cũng sẽ nghĩ cách cứu Phò mã."

 

Giọt nước mắt đã kìm nén bao ngày nay cuối cùng cũng rơi xuống: "Cảm ơn đệ, Tiểu Cẩn, là tỷ có lỗi với đệ."

 

Hắn đưa cho ta một chiếc khăn tay, trách móc: "Hoàng tỷ, lúc đó tỷ không nên giấu giếm trẫm. Phò mã quả thực có tài, trẫm phá lệ cho huynh ấy vào triều làm quan cũng không phải là không được, sao tỷ phải mạo hiểm như vậy?"

 

"Lúc đó đệ vừa mới lên ngôi, cơ nghiệp chưa vững, tỷ không muốn gây phiền phức cho đệ." Ta nói, "Ai ngờ bây giờ, lại gây ra rắc rối lớn hơn cho đệ. Nếu như ta không mang thai, ta cùng huynh ấy c.h.ế.t cũng được, nhưng bây giờ..."

 

"Được rồi Hoàng tỷ!" Hắn ngắt lời ta, "Đừng nói những lời không may mắn nữa!"

Loading...