Chạm để tắt
Chạm để tắt

Phò Mã Của Ta Rất Hiền Huệ - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-07-27 23:21:41
Lượt xem: 2,438

07.

 

Hai tháng sau, ta nhiều lần quyết định ngủ ở thư phòng.

 

Thế nhưng ta luôn không chịu nổi vài câu dỗ dành của Lận Tử Thanh, lần nào cũng theo huynh ấy về phòng ngủ.

 

Giống như một chú thỏ ngốc bị rơi vào bẫy sói xám vô số lần.

 

Ta dần dần hối hận không kịp.

 

Hai năm không bị đau lưng, thật là hạnh phúc biết bao!

 

Ta trêu chọc huynh ấy làm gì chứ?

 

Đêm nay, ta đang trên bờ vực sụp đổ thì nảy ra sáng kiến, nói với huynh ấy: "Đầu gối ta đau quá, chắc là vết thương cũ tái phát rồi."

 

Quả nhiên huynh ấy lập tức buông ta ra, cẩn thận kiểm tra đầu gối ta, không phát hiện gì bất thường, liền vừa xoa bóp cho ta, vừa hỏi: "Sao lại bị thương cũ vậy?"

 

Ta giả vờ thở dài nói: "Ta nói rồi huynh đừng giận."

 

Huynh ấy dịu dàng nói: "Sao có thể chứ?"

 

Ta nói: "Năm đó vì cầu xin cho Lận Tử Thanh, ta đã quỳ trước điện Phụ hoàng ba ngày ba đêm."

 

Ta chỉ đồng ý với Hạ Gia Nguyệt là không nói cho huynh ấy biết chuyện ta giúp huynh ấy thay đổi thân phận, chứ không đồng ý là không nói cho huynh ấy biết chuyện ta đã cầu xin tha c.h.ế.t cho huynh ấy!

 

Ta đây đã cứu huynh ấy hai lần, ràng buộc giữa ta và huynh ấy sâu đậm hơn nàng ta, nàng ta có thể làm gì chứ?

 

Hứ!

 

Lận Tử Thanh không nói gì nữa, nhìn ta với vẻ mặt đau buồn, bàn tay to lớn ấm áp áp lên đầu gối ta.

 

Tất nhiên, thực ra đầu gối của ta chẳng bị sao cả.

 

Binh bất yếm trá mà!

 

Ta trong lòng đắc ý, bề ngoài vẫn giả vờ thấp thỏm hỏi huynh ấy: "A Thanh, huynh sẽ không ghen tị chứ? Ta không phải cố ý nhắc đến hắn, huynh đừng giận ta đấy!"

 

Huynh ấy lắc đầu: "Ta không giận, ta chỉ đang nghĩ..."

 

"Nghĩ gì?"

 

"Tư thế nào không làm đau đầu gối."

 

"Cút!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/pho-ma-cua-ta-rat-hien-hue/chuong-6.html.]

 

Ngày hôm sau, ta cuối cùng quyết định vào cung tránh mặt vài ngày.

 

Buổi chiều, Lận Tử Thanh đến đón ta, ta bảo Hoàng đệ giúp ta cản huynh ấy lại.

 

Đến tối, ta lại bắt đầu nhớ huynh ấy.

 

Thật là vô dụng, sao có thể như vậy chứ, một ngày cũng không rời xa huynh ấy được sao?

 

Ta tự mắng mình một giờ đồng hồ.

 

Cuối cùng quyết định về nhà ngay trong đêm.

 

Thế nhưng, khi ta về đến nhà, Lận Tử Thanh lại không có ở đó.

 

Người làm nói huynh ấy có việc gấp phải rời kinh thành một chuyến, mấy ngày nữa mới về.

 

Ta đi hỏi Hoàng đệ, hắn lại nói Lận Tử Thanh xin nghỉ vài ngày, ra ngoài không phải vì công việc.

 

Bực mình, chuyện riêng gì mà phải giấu ta đi làm?

 

Ta dằn vặt giữa sự bực bội và nhớ nhung suốt mấy ngày, cuối cùng Lận Tử Thanh cũng trở về.

 

Huynh ấy vác theo một chiếc bao phủ hình trụ dài, nói là món quà bí mật dành cho ta.

 

Ban đầu ta định giận dỗi không thèm để ý đến huynh ấy, nhưng không chịu nổi sự quyến rũ của "món quà bí mật", vẫn không nhịn được mà cười với huynh ấy một cái.

 

Xấu hổ quá!

 

Huynh ấy dẫn ta về phòng ngủ, khóa trái cửa lại, mới tháo bao phủ đưa cho ta.

 

"Là gì vậy, sao phải bí mật thế?"

 

Ta cười nói, mở bao phủ ra.

 

Bên trong là một bức tranh cuộn tròn.

 

Ta vốn thích sưu tầm danh họa, liền nghĩ bên trong là tác phẩm nào đó quý hiếm, vội vàng mở ra.

 

Tranh vừa mở toàn bộ, một bức chân dung nam tử hiện ra trước mắt ta.

 

Tay ta run lên, suýt chút nữa đã làm rơi bức tranh.

 

Anan

Lận Tử Thanh nhanh tay lẹ mắt tiếp lấy, nhìn ta cười như không cười.

 

Người trong tranh ta nhận ra.

Loading...