Chạm để tắt
Chạm để tắt

Phán quyết trên du thuyền chết chóc - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-07-11 22:09:53
Lượt xem: 160

Trên màn hình bắt đầu phát một đoạn hình ảnh.

Đây là chuyện của Tiểu A, cô ấy sống ở thành phố A, mẹ cô ấy tuổi cao sống ở thành phố B.

Bởi vì tình hình dịch bệnh, đột nhiên hai thành phố bị phong tỏa.

Mẹ của cô ấy có bệnh nền, thường uống thuốc liên tục. Nếu như thuốc hết không bổ sung kịp thời thì hậu quả khó mà lường được. Cô ấy không tìm được người giao thuốc, gấp đến mức như kiến bò trên chảo nóng.

Lúc này, có một thanh niên giao thức ăn cho cô ấy, Tiểu A nghẹn ngào cầu xin anh ấy đưa thuốc cho mẹ. Anh thanh niên hiền lành đồng ý.

Bởi vì tình hình dịch bệnh nên rất nhiều con đường bị phong tỏa, đường xá xa xôi. Anh thanh niên kia xuất phát từ sáu giờ sáng, mãi đến mười hai giờ khuya mới đưa đến nơi.

Tiểu A chia sẻ chuyện của anh thanh niên lên mạng, cũng chụp màn hình hỗ trợ chuyển khoản ba trăm tệ .

Sau khi kể xong, tài khoản đăng bài của Tiểu A hiện lên màn hình. Người của hai đội đỏ, vàng có thể tùy ý xem xét bất kỳ lúc nào.

Đào Hố Không Lấp team

Đây là một câu chuyện ấm áp lại tràn đầy tình người, người thanh niên lương thiện, Tiểu A hiếu thảo.

Thuyền trưởng nói: "Đội đỏ đại biểu ủng hộ Tiểu A, đội vàng đại biểu phản đối Tiểu A. Mọi người triển khai thảo luận xung quanh sự kiện này, thời gian mười phút bắt đầu."

Tôi nhìn thấy người của đội đỏ và đội vàng nhanh chóng xem nội dung trong tài khoản của Tiểu A.

Lúc này, trong đội vàng có người nói chuyện: "Anh thanh niên lương thiên giá rẻ thế à? Ba trăm tệ? Phí đi đường và phí ăn ở chẳng lẽ chỉ đáng giá này thôi à!"

Lập tức có người đội vàng hùa theo: "Người ta liều lĩnh giúp đỡ, lại sai người ta như tên ăn mày, thì ra có người khôn khéo vậy à?"

Người đội vàng trở nên hưng phấn, bọn họ túm lấy điểm yếu chiếm thế thượng phong trước.

Quái vật xao động dưới lòng bàn chân đội đỏ, dường như thịt người phía trên dễ như trở bàn tay.

Người đội đỏ vội vàng đáp trả.

"Mấy người có nhìn thấy Weibo của Tiểu A không? Cô ấy làm mẹ toàn thời gian, đã nhiều năm không có việc làm, tình hình bệnh dịch càng khiến trong nhà khó khăn hơn. Ba trăm tệ thì sao chứ? Cô ấy tùy theo sức mình mà.

"Đổi thành mấy người trên có già, dưới có nhỏ còn phải trả tiền thuê nhà, có lẽ không chịu chi ba trăm tệ đâu!"

Con cua dưới chân đội vàng phát ra tiếng cười chói tai. nó vươn lưỡi dài ra: "Nhận thua đi, tao không chờ được nữa."

Sắc mặt người đội vàng thoáng chốc trắng bệch, bọn họ vừa tìm được điểm đột phá.

"Mấy người nhìn đi, Tiểu A dùng điện thoại Iphone đó. Một người nghèo túng còn có thể dùng điện thoại Iphone hơn mười nghìn tệ à?"

"Đúng đó, nhìn ngày 11/11 cô ta nhận hơn một trăm món bưu kiện kìa! Lại chỉ cho anh thanh niên kia ba trăm tệ. Tiểu A đang bắt nạt người hiền lành, không biết xấu hổ."

Thời gian càng lúc càng ít, từ đầu đến cuối đội vàng vẫn đang tấn công, đánh đến đội đỏ không còn sức phản kích.

Đàm Gia Di trốn sau sân khấu, co rút lại chỉ biết rơi nước mắt.

Tôi gấp đến mức như kiến bò trên chảo nóng, tôi muốn dùng đồng hồ liên lạc với cô ấy lại phát hiện đồng hồ ngoài hiển thị màu sắc thì những chức năng khác đã bị khóa lại.

Đột nhiên Vương Duyệt nói với tôi: "Tớ nhớ ra rồi, tôi từng thấy tin tức này. Cuối cùng Tiểu A nhảy lầu c.h.ế.t rồi, vì không chịu được bạo lực mạng."

Hứa Hoài Viễn hạ giọng nói với mấy người chúng tôi: "Đội đỏ phải thua."

Đã đến lúc, giọng nói lạnh lẽo của thuyền trưởng vang lên lần nữa, nhắc nhở người đội lam nên bỏ phiếu.

"Tổ nhận ít phiếu hơn sẽ bị loại, một phút đếm ngược."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/phan-quyet-tren-du-thuyen-chet-choc/chuong-5.html.]

Người đội đỏ khóc, bọn họ quỳ xuống cầu xin người đội lam bầu cho bọn họ.

Trên đồng hồ xuất hiện hai nút đỏ và vàng, nhưng tôi lại trượt xuống, vậy mà vô tình phát hiện còn một nút màu xám bỏ quyền.

Thuyền trưởng không nói với mọi người thật ra còn có chọn lựa bỏ quyền. Nút bỏ quyền xuất hiện ở đây đương nhiên có ý nghĩa của nó.

Trong đầu lóe sáng, bỗng nhiên tôi đứng lên la lớn: "Mọi người im lặng nghe tôi nói, trò phán quyết này có cách thắng, không cần ai phải c.h.ế.t cả!"

Lúc đã thu hút được ánh mắt của mọi người, tôi hít sâu một hơi, nói tiếp: "Tất cả mọi người kéo màn hình đồng hồ đeo tay xuống đi, có thể nhìn thấy nút bỏ quyền. Chỉ cần bỏ quyền thì người đội đỏ và đội lam không cần phải chết!"

Một người đàn ông đầu trọc ở phía trước cười nhạo nói: "Cô nói ngây ngốc gì thế? Ngộ nhỡ sau khi bỏ quyền thì người của đội lam c.h.ế.t thì sao? Cô muốn tất cả chúng tôi đều c.h.ế.t à! Mọi người đừng nghe cô ta."

Tôi nói tiếp: "Quy tắc là đội giành được ít phiếu hơn sẽ thua trong trò chơi này. Bỏ quyền không vi phạm nguyên tắc. 675 người chọn màu đỏ, 675 người chọn màu vàng, một mình tôi chọn bỏ quyền."

"Đồ đàn bà thối tha, cô câm miệng cho tôi!" Tên đầu trọc nổi giận, nhảy dựng lên chuẩn bị đ.ấ.m tôi một cái. Hứa Hoài Viễn đẩy n.g.ự.c gã ta.

Thuyền trưởng từ đầu đến cuối không lên tiếng nói: "Ẩu đả ở đây sẽ bị xử quyết tức thì."

Lúc này tên đầu trọc mới dừng tay, gã ta cố ý nhấn nút màu vàng trước mặt tôi: "Không rảnh nghe cô nói bậy."

Những người khác cũng như ở trong mộng mới tỉnh, sau đó trong rạp hát trở nên ồn ào.

"Mau bỏ phiếu, không kịp nữa rồi!" Anh ta nắm đồng hồ trên tay tôi, giúp tôi ấn nút đỏ.

Một phút kết thúc, bỏ phiếu đã có kết quả, đội vàng thắng với số phiếu áp đảo giành thắng lợi.

Năm mươi người đội vàng ôm nhau reo hò.

Đàm Gia Di tuyệt vọng nhìn tôi, đột nhiên pha lê dưới chân vỡ nát, năm mươi người đội đỏ rơi xuống dưới.

"Tu Vũ, cứu tớ!" Cô ấy vừa hô một tiếng đã bị con cua kẹp lấy, kéo đầu xuống.

Đám người tuyệt vọng hét lên, con cua hóa thân thành cối xay thịt xé thân thể một người. Tay chân hòa với nội tạng chảy đầy đất.

Một bàn tay ấm áp vội che kín mắt tôi, là tay của Hứa Hoài Viễn: "Đừng nhìn, không nên nhìn."

Nhưng nước mắt từ khóe mắt của tôi đã tuôn như suối.

Tôi không thể cứu bạn của mình, cô gái dịu dàng ngay cả sét đánh cũng sợ.

Lúc tôi đau bụng, cô ấy giúp tôi nấu nước nóng, lúc tôi trốn học giúp tôi điểm danh, ở trong phòng ngủ cùng tôi xem phim truyền hình đu CP.

Đáng tiếc cô ấy c.h.ế.t rồi, còn c.h.ế.t thê thảm như vậy. Tôi thật sự... Thật sự vô dụng!

Tôi cầm ta che mắt mình khóc to.

Giọng nói của thuyền trưởng vang lên bên tai: "Chúng mừng đội vàng thuận lợi qua ải, phán quyết hôm nay kết thúc. Mọi chuyện trở lại bình thường, mọi người có thể chơi bời như bình thường, chỉ cần chú ý đừng vi phạm quy tắc."

Mọi người chậm rãi đi ra ngoài rạp hát, tôi nghe thấy có người bàn tán lớn tiếng.

"Phán quyết thế này có xác xuất chiến thắng rất lớn, cũng không có gì đáng lo lắng cả."

"Tôi biết chuyện của Tiểu A, tôi từng mắng cô ta, chuyện hot lên lại đi nhảy lầu. Có đê tiện hay không chứ, cô ta c.h.ế.t là đáng đời, ha ha!"

Tôi tức giận xoay đầu muốn húc c.h.ế.t bọn họ, Hứa Hoài Viễn kéo tôi lại đưa tôi ra khỏi rạp hát.

Số lượng trên đồng hồ dừng lại ở 1401.

Loading...