Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phải Gọi Là Anh - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-08-11 19:37:11
Lượt xem: 5,196

Trong lòng tôi, rất hỗn loạn.

Tôi ngồi đó hồi lâu, mới cứng nhắc đặt đồ lại, trở về phòng ngủ.

Trong lúc rối ren tôi lại ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh lại, là do bị tiếng chuông điện thoại ồn ào làm cho tỉnh.

Tôi cố gắng mở mắt ra, là một số điện thoại lạ.

Tôi không muốn nghe, nhưng tiếng chuông cứ một hồi lại một hồi, kiên nhẫn gọi.

“Xin chào.”

Đầu dây bên kia, truyền đến âm thanh quen thuộc: “Chào buổi sáng”.

Tôi ngẩn người.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

Là Phó Yến.

“Chú… Phó…”

Nhất thời không biết nói gì.

Đầu dây bên kia, Phó Yến cười nhẹ nói: “Không phải đã nói gọi là anh sao, anh nhỏ hơn Chu Lập Trạch hai tuổi đấy.”

Tôi mím môi.

Anh ấy tiếp tục nói: “Đi ra ngoài cửa sổ.”

Tôi ngồi bật dậy: “Anh đang đứng dưới cửa sổ sao?”

“Em đi đến đi rồi biết.”

Tôi xuống giường, chậm chạp đi đến bên giường, mở rèm cửa ra.

Quả nhiên, Phó Yến đang tựa người vào gốc cây dưới cổng nhà, vẫy tay với tôi.

“Nghe nói Chu Lập Trạch đã nhốt em lại, anh đến xem em có khóc nhè không.”

Tôi có chút khó xử: “Có chuyện gì sao?”

Phó Yến cong đôi mắt, dang tay ra: “Có muốn ra ngoài không?”

Tôi nghiêng đầu.

Anh ấy đây là muốn tôi nhảy xuống hay sao chứ.

“Yên tâm, đảm bảo sẽ bắt được em.”

Phó Yến cứ giữ tư thế dang hai tay ra như vậy, ngẩng đầu kiên nhẫn chờ tôi.

Tôi đột nhiên nhớ lại, ngày trước khi tôi học năm nhất cấp ba, quan hệ của Chu Lập Trạch và Phó Yến rất tốt, Phó Yến thường xuyên đến nhà làm trợ giảng cho tôi.

Lúc đó thành tích kì thi tháng của tôi không tốt, bị phạt cấm túc, Phó Yến cũng đứng dưới cửa sổ phòng tôi như vậy, dụ tôi nhảy xuống.

Sau đó bị phát hiện, tôi bị phạt nặng hơn.

Cũng có lẽ bởi vì như vậy, về sau Chu Lập Trạch không để Phó Yến đến nữa, cũng không cho phép tôi tiếp xúc với anh.

"Em có một câu hỏi."

"Muốn hỏi làm sao anh biết phải không?"

Tôi gật đầu.

"Em xuống đây anh sẽ kể cho em."

Tôi có chút do dự.

Phó Yến cứ như vậy nhìn tôi, dường như không hề có chút thiếu kiên nhẫn nào.

"Vậy... đợi em một chút."

Tôi trở về phòng thay bộ quần áo khác, rồi đến gần cửa sổ giơ một chân ra dẫm lên bệ cửa.

Phó Yến lo lắng nói: "Cẩn thận chút."

"Anh đón cho chắc nha, em mà ngã, là tại anh cả đấy!"

"Được."

Giọng điệu đặc biệt yêu chiều.

Tôi hướng về phía Phó Yến, nhảy xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/phai-goi-la-anh/chuong-7.html.]

Cảm giác mất trọng lượng qua đi trong chốc lát, anh đã chụp được tôi.

Giống như ngày trước, ôm lấy eo của tôi, tôi vô thức quàng tay lên cổ anh, mặt đối mặt.

Da thịt chạm vào nhau, nóng bỏng, tôi lại nghĩ đến cái hôn tối hôm đó, bất giác nuốt nước bọt, tầm mắt rơi lên bờ môi của Phó Yến.

Ánh mắt Phó Yến nhìn tôi hơi tối lại: “Nghĩ cái gì đấy? Cứ nhìn anh chằm chằm như vậy.”

Tôi như tỉnh lại từ trong cơn mê, vội vàng đẩy anh ra nhảy xuống, chuyển chủ đề.

“Anh… làm sao anh biết được chú nhỏ cất đồ ở trong phòng làm việc.”

Phó Yến phủi nếp nhăn trên quần áo, quay lại kéo cổ tay của tôi.

“Lên xe rồi nói, bên ngoài có camera, cẩn thận chút nữa Chu Lập Trạch trở về bắt em lại đó.”

Tôi hoảng sợ: “Đi mau đi mau.”

Lên trên xe, Phó Yến khởi động xe xong, lúc này mới nói: “Đã nói là đừng khóc nhè rồi mà.”

“Vâng.”

09.

Anh khởi động xe, từ từ di chuyển.

“Bởi vì anh là đồ cầm thú, nhìn trúng cô gái nhỏ nhà người ta nuôi.”

“Nên người ta mới đem cuốn sổ cho anh xem, để anh đừng mơ mộng nữa, sau đó ở trước mặt anh cất cuốn sổ vào trong phòng làm việc”

Sắc mặt tôi “xoẹt” một cái trở nên trắng bệch, đôi môi run rẩy.

Rõ ràng bên ngoài cửa xe ánh mặt trời chiếu sáng, nhưng tôi lại như rơi vào hầm băng.

Làm sao, lại như vậy…

Tôi quay đầu lại nhìn Phó Yến.

Vì thế, anh ấy không biết chuyện của bố mẹ tôi và Chu Lập Trạch, bí mật mà anh ấy nói là chuyện tôi thích Chu Lập Trạch.

“Tiểu Phù, Chu Lập Trạch thật sự có tốt như em nghĩ không?”

Giọng điệu của Phó Yến mang ý vị sâu xa.

Chú nhỏ, thật sự có tốt như tôi nghĩ không?

“Anh Phó, nếu như người anh không thích tỏ tình với anh, thì anh sẽ làm thế nào?”

“Tất nhiên là sẽ dứt khoát từ chối, sau đó cách xa nhất có thể.”

Tôi cụp mắt xuống.

Chú nhỏ vẫn luôn từ chối tôi, chú ấy luôn nói tôi còn nhỏ.

Nhưng mà…với những cái ôm, làm nũng, thậm chí là hôn môi của tôi, chú ấy đều không hề từ chối.

Hơn nữa, còn có Tần Vân.

Bỗng nhiên, trước mặt tôi có thêm một tờ giấy.

Tôi cứng nhắc quay đầu lại.

Phó Yến đang lái xe, nhưng vẫn đưa giấy qua cho tôi.

“Muốn khóc thì khóc đi.”

Tôi nhận lấy tờ giấy, cắn môi, cố gắng không phát ra âm thanh.

Phó Yến nhìn tôi một cái, thở dài, đột nhiên dừng xe bên lề đường.

Anh giơ tay kéo tôi vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi.

Khóc hồi lâu, quần áo của Phó Yến bị tôi khóc ướt hết rồi, tôi có chút ngại ngùng, lau cho anh.

Anh phì cười: "Phạt em đền cho anh một bộ mới.”

Phó Yến trực tiếp đi thẳng đến trung tâm thương mại.

“Thương hiệu mà em thích vừa ra một sản phẩm mới, đi xem xem.”

Anh kéo cổ tay tôi, một cách vô cùng vui vẻ.

Có vài lần tôi muốn mở miệng nói từ chối, nhưng đều bị anh cắt ngang, lờ đi cho tới khi đi đến cửa hàng quần áo kia.

“Chú Phó, thật ra…”

 

Loading...