Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phải Gọi Là Anh - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-08-11 19:36:07
Lượt xem: 3,751

Tôi sợ hãi run rẩy nói: “Chú nhỏ, cháu xin lỗi… Cháu… Cháu đã uống hơi nhiều.”

Tôi không dám nói đã nhận nhầm Phó Yến là chú ấy, nhất định chú ấy sẽ càng giận hơn.

Nước mắt không kìm được mà tuôn ra, tôi nắm chặt lấy váy, cố gắng kiềm chế phát ra những tiếng nức nở.

Nhưng lời xin lỗi của tôi lại không làm Chu Lập Trạch bớt giận, chú ấy giống như càng tức giận hơn, n.g.ự.c phập phồng dữ dội.

Chú ấy nghiến răng nghiến lợi nói: “Chu Ánh Phù, lời của chú cháu đều coi như gió thoảng bên tai, lớn rồi, đôi cánh cứng cáp rồi phải không?”

Tim tôi ngừng đập.

Chú ấy không cho tôi lại gần Phó Yến, nói anh ấy là người xấu.

Không cho phép tôi chơi thân với Khương Nha, nói cô ấy sẽ dạy xấu tôi.

Nhưng mà, nhưng mà…

Tôi hạ mắt xuống, không trả lời.

Không ngờ được Chu Lập Trạch lại nắm lấy cằm của tôi, ép tôi ngẩng đầu lên nhìn.

“Trả lời đi, bị câm rồi hả?”

Chu Lập Trạch thô lỗ như vậy đây là lần đầu tiên tôi thấy, trong lòng không tự chủ mà sợ hãi, nước mắt lã chã rơi xuống.

Tôi cắn môi, không để bản thân khóc ra thành tiếng.

Tầm mắt của Chu Lập Trạch rơi lên trên cánh môi của tôi, sắc mặt trở nên u ám.

Lập tức, lấy ngón tay cái của anh chà mạnh vào môi tôi: “Uống rượu, hôn người khác, Chu Ánh Phù, còn có chuyện gì mà cháu không dám làm không hả?”

Khóe miệng vốn dĩ đã bị Phó Yến cắn, lại bị Chu Lập Trạch giày vò như vậy, càng đau thêm.

Tôi đẩy mạnh chú ra: “Chú quản cháu làm gì, dù sao thì chú cũng đã đính hôn rồi, chú quản cháu hôn ai làm cái gì!”

Chu Lập Trạch kéo tay tôi: “Chu Ánh Phù, không cần biết chú đã đính hôn hay chưa, chú là chú của cháu, chú có trách nhiệm phải quản cháu!”

Tôi trừng mắt nhìn chú: “Cháu đã lớn rồi, cháu muốn yêu đương, chú không yêu cháu, thì cháu đi yêu người khác!”

Chu Lập Trạch trừng mắt nhìn tôi, hàm nhai bên má phồng lên.

Lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, là tiếng chuông báo riêng, khác với những tiếng chuông trước đây.

Chu Lập Trạch lấy chiếc điện thoại ra, tôi nhìn thấy có một chữ Vân.

Chú ấy xoay lưng lại, cách xa hai bước, hạ thấp giọng nói, nghe rất dịu dàng.

Trong lòng tôi chua chát, căm hận nhìn chú.

Qua một lát, Chu Lập Trạch nghe điện thoại xong, quay người nhìn thôi, trầm giọng nói:

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

“Lên xe.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/phai-goi-la-anh/chuong-5.html.]

Tôi không tình nguyện bị đẩy lên xe, theo trở về nhà.

Nhưng không ngờ, sau khi về nhà, Chu Lập Trạch liền đóng rồi khóa luôn cửa.

Tim tôi chợt thắt, đập lên cửa: “Chú nhỏ, chú làm gì vậy?!”

Bên ngoài cửa, giọng nói tức giận của Chu Lập Trạch truyền vào: “Để cháu nhớ cho kĩ, đừng qua lại với mấy người không đứng đắn.”

Tôi lo lắng hét lên: “Chú nhỏ, chú không được làm như thế, chú không thể nhốt cháu, chú không có cái quyền đó!”

“Nha Nha không phải là người không đứng đắn, Phó Yến… sau này cháu không qua lại với anh ấy nữa, chú nhỏ, chú thả cháu ra đi!!!”

Nhưng dù tôi có khóc gào thét đập cửa thế nào, thì bên ngoài cũng chỉ là một màn yên tĩnh.

Chu Lập Trạch, đã đi rồi.

Nghĩ đến đây, tôi bất lực ngồi bệt xuống cửa.

“Chú nhỏ…”

07.

Kiệt quệ cả tinh thần và thể xác, tôi dựa vào cửa mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Vừa tỉnh dậy, đã là sáng sớm.

Tôi cử động cánh tay và cái cổ đau đớn, bò dậy.

Đẩy cánh cửa ra, nhưng cửa vẫn khóa như cũ, trong lòng không khỏi cảm thấy lạnh lẽo.

Tôi trở về phòng làm vệ sinh cá nhân, lại để ý thấy khóe miệng bị sưng lên.

Trong đầu bất giác hiện lên nụ hôn triền miên đến nghẹt thở kia cùng với Phó Yến khi say, tôi lại thấy phiền muộn.

Lúc này tôi đột nhiên nhớ đến câu mà Phó Yến đã nói.

“Trong phòng làm việc cậu ta có bí mật của em.”

Phòng làm việc ….

Tôi chạy ra khỏi phòng ngủ, đi đến bên ngoài phòng làm việc của Chu Lập Trạch.

Vặn tay nắm cánh cửa, cửa bị khóa.

Tôi tìm một vòng trong biệt thự, cuối cùng đã tìm thấy chìa khóa dự phòng ở trên gác xếp.

Sau khi cửa được mở, tôi có chút sợ hãi, nhưng cuối cùng vẫn đi vào.

Bí mật của tôi…

Tôi chỉ giữ một bí mật duy nhất không dám nói với người khác, chính là việc tôi thích Chu Lập Trạch.

Nhưng bây giờ chú ấy đã biết rồi.

 

Loading...