PHAI ĐAN THANH - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-07-07 20:01:28
Lượt xem: 4,454

9

Đêm khuya trăng treo cao, ánh trăng rọi xuống, vừa vặn bao phủ lên vầng trăng khuyết trên túi thơm.

Vầng trăng này ta thêu cẩn thận nhất, mất nhiều thời gian nhất.

Bởi vì trong mắt ta, Tiêu Cảnh Sách như vầng trăng.

Ta nghĩ chàng cao treo trên bầu trời, nhưng không ngờ khi vào lòng bàn tay, lại có vạn phần dịu dàng.

Nhưng trăng rốt cuộc vẫn là trăng.

Chỉ là một tia sáng chiếu xuống, khiến người ta lầm tưởng rằng đã bắt được chính nó.

“Vậy là vì điều gì?”

Ta trầm mặc hồi lâu, đẩy cửa bước vào, nhìn Tiêu Cảnh Sách trước mặt.

Huyền Vũ đứng sau lưng chàng, ánh mắt lạnh lùng nhìn ta, tay đã đặt lên chuôi kiếm.

Trong không khí căng thẳng, Tiêu Cảnh Sách bỗng nhiên thở dài nhẹ nhõm.

“Ngươi đã nói những lời không nên nói, thì tự đi lĩnh phạt đi.”

Huyền Vũ mím môi, hành lễ, không nói một lời rời đi, bước vào bóng tối.

Tiêu Cảnh Sách lúc này mới dưới ánh nến, ngẩng đầu nhìn ta.

“Đêm đã khuya, phu nhân không về phòng nghỉ ngơi, chạy loạn cái gì...”

Giọng nói vẫn dịu dàng như thường ngày, nhưng khi thấy ta cầm túi thơm trong tay, đột nhiên thay đổi: “Thanh Gia.”

Trong ký ức, thành thân đã lâu, dường như đây là lần đầu tiên chàng gọi tên ta.

Ta hít mũi, rất muốn có khí thế mà xé nát túi thơm trước mặt chàng, để thể hiện sự bất mãn và đau lòng của ta.

Nhưng nghĩ đến việc mình đã cực khổ thêu lâu như vậy, cuối cùng không nỡ.

Vì thế ta cất túi thơm, cố gắng bình tĩnh nhìn chàng:

“Cẩn thận suy nghĩ, chàng thân là người cao quý, chuyện xung hỉ thực ra là hoang đường.

Nhưng chàng cưới ta đã có mục đích khác, chi bằng chúng ta làm một giao dịch đi.”

Ta tự thấy lời này nói ra thật lạnh lùng và lý trí, Tiêu Cảnh Sách lại hơi tái mặt, lặng lẽ nhìn ta.

“Không cần biết mục đích của chàng là gì, ta đều nguyện giúp chàng. Nhưng đổi lại, chàng phải cứu di nương ta ra khỏi nhà họ Dao, sau khi thành sự, cho ta tự do.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/phai-dan-thanh/chuong-9.html.]

Tiêu Cảnh Sách chống tay đứng dậy, gió từ cửa sổ khẽ mở thổi vào, thân ảnh chàng nhẹ nhàng lung lay.

Ta theo bản năng muốn đỡ chàng, bước lên một bước lại dừng lại.

Chàng thấy vậy, khẽ cười một tiếng, không biết động đến chỗ nào, lại bắt đầu ho khan từng hồi:

“Bàn giao dịch... phu nhân bây giờ, không thích ta nữa sao?”

Ta lòng đầy giằng xé, cuối cùng vẫn mềm lòng, bước đến đỡ chàng, rót cho chàng một chén nước.

Tiêu Cảnh Sách thuận thế tựa vào vai ta, môi chạm vào tai ta, rất khẽ, gọi: “Thanh Gia.”

Tim ta đột nhiên đập dữ dội một cái.

Không có tiền đồ, Dao Thanh Gia ngươi thật sự không có tiền đồ.

Ta một bên trong lòng mắng chửi bản thân, một bên đỡ chàng về phòng.

Quay người định đi, lại bị Tiêu Cảnh Sách nắm chặt cổ tay: “Thanh Gia, nàng định đi đâu?”

“Chúng ta đã không có tình cảm phu thê, nên giữ khoảng cách, từ hôm nay, ta sẽ dọn qua tiểu viện bên cạnh mà ngủ.”

“Không có tình cảm phu thê— không có tình cảm phu thê...”

Không biết có phải ảo giác của ta hay không, giọng nói của Tiêu Cảnh Sách bỗng nhiên lạnh lẽo thêm vài phần,

Hé lô các bác, là Xoăn đây ^^ Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn trên MonkeyD ^^

“Chuyện chăn gối đã tiến hành vô số lần, ta và nàng đã có tình phu thê, sao lại không có tình cảm phu thê?”

Ta đỏ tai, quay phắt đầu, trừng mắt nhìn chàng: “Im miệng!”

“Từ trước tới nay, chàng đều lừa ta... Dao Thanh Uyển nói chàng cưới ta có mục đích khác, ta hoàn toàn không tin, vậy mà lời nàng ta nói lại là thật.”

“Ta thừa nhận, lúc cầu thân nàng, thực sự không phải vì chuyện xung hỉ, nhưng cũng không phải như nàng nghĩ.”

Tiêu Cảnh Sách nhẹ nhàng nói, khuôn mặt tuấn tú dưới ánh nến hiện lên vẻ trắng mịn như ngọc,

“Chỉ là bây giờ đại sự chưa thành, thời gian cũng chưa đến, ta chưa thể nói cho nàng biết. Nhưng những lời ta từng nói với nàng, cũng không phải giả dối.”

“Đã đến mức này rồi, chàng còn muốn giấu ta, tiếp tục tìm cớ lừa ta sao?”

Ta cười lạnh, thu lại cảm xúc, quay người bước đi, Tiêu Cảnh Sách dường như muốn nói thêm gì đó, nhưng vào tai ta chỉ là tiếng ho kịch liệt.

Mấy ngày nay gió lạnh, thân thể chàng vẫn không khỏe, còn đang uống thuốc.

Nhưng có liên quan gì đến ta chứ?

Ta buộc mình cứng rắn, bước ra khỏi phòng.

Bình luận

17 bình luận

Loading...