PHAI ĐAN THANH - Chương 16

Cập nhật lúc: 2024-07-07 13:58:58
Lượt xem: 4,559

16

Mùa xuân đến, trận chiến cuối cùng cũng đã tới.

Dưới sự bố trí bất ngờ nhưng vô cùng tinh tế của Tiêu Cảnh Sách, ta dẫn binh đánh bại đại quân Bắc Cương, địch phải rút lui ra ngoài Đoạn Phong Quan.

Nhị hoàng tử Bắc Cương nhìn ta, ánh mắt đầy độc ác:

"Dao tướng quân, thân nữ nhi mà lại có tài thao lược, Kim mỗ rất khâm phục. Chỉ là e rằng cả đời này ngươi sẽ không thể rời khỏi Bắc Cương."

"Hôm nay mối thù này ta sẽ ghi nhớ. Ngày sau gặp lại quân Sở của ngươi, nhất định sẽ g.i.ế.c sạch không tha."

Hắn được một đội thân binh bảo vệ, vội vã rút lui.

Ta siết chặt dây cương, lạnh lùng cười, lớn tiếng quát:

"Bắc Cương đã bại đến mức này, chẳng lẽ ta còn để hổ về rừng? Những người khác dọn dẹp chiến trường, thu thập tàn cục, đội kỵ binh nhẹ thứ mười ba, cùng ta truy kích ——"

Tiếng ta rơi vào gió lạnh đầu xuân ở Bắc Cương, tụ lại một lúc rồi tan ra bốn phía.

"Diệt cỏ phải diệt tận gốc."

Ta dẫn quân truy kích hơn ba trăm dặm, từng người thân tín của nhị hoàng tử Bắc Cương lần lượt bị giết, cuối cùng chỉ còn lại ta cưỡi ngựa đuổi theo hắn, lao vào sâu trong thảo nguyên.

Vài bước sau, Vệ Vân Lãng theo sát ta.

Hai đấu một, hơn nữa đối phương đã kiệt sức, vốn dĩ là chiến thắng chắc chắn.

Nhưng khi ta rút đao đ.â.m về phía nhị hoàng tử Bắc Cương, Vệ Vân Lãng đột nhiên chuyển hướng, c.h.é.m mạnh vào chân trước của ngựa ta.

Chiến mã rống lên thảm thiết, quỵ ngã xuống đất.

Thân thể ta nghiêng về phía trước, mũi kiếm sắc nhọn đ.â.m thẳng vào ta, gần như đ.â.m vào tim.

Cũng đúng lúc này, từ phía nghiêng một mũi tên dài sáng lấp lánh bay tới, lực mạnh đến mức b.ắ.n gãy thanh kiếm đó!

Ta có cơ hội thở dốc, nhảy xuống ngựa, giơ cao thanh đao trong tay, dồn hết sức lực.

Đầu của nhị hoàng tử Bắc Cương rời khỏi thân, khuôn mặt vẫn còn biểu hiện kinh hoàng và không thể tin nổi.

Sau đó ta quay ngoắt người, rút cung dài từ sau lưng, ngắm kỹ, b.ắ.n một mũi tên chuẩn xác.

Mũi tên xuyên qua lưng Vệ Vân Lãng, hắn ngã ngựa, lăn vào bụi cỏ, không còn động tĩnh.

Tiếng vó ngựa dồn dập tiến lại gần, trong nháy mắt đã dừng trước mặt ta.

Tiêu Cảnh Sách nhảy xuống ngựa, mặt đầy lo lắng, bước chân lảo đảo đến trước ta, nhìn chằm chằm vào đoạn kiếm cắm vào n.g.ự.c ta.

Trước mặt ta, chàng luôn là người ung dung, dù trước đây ở kinh thành khi sinh tử cận kề, cũng không hề lúng túng.

Ta chưa từng thấy Tiêu Cảnh Sách thất thố như vậy.

Hối hận và đau xót trong mắt chàng dâng trào, giọng nói bị gió xé nát, đầy sợ hãi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/phai-dan-thanh/chuong-16.html.]

"Thanh Gia, xin lỗi, ta đến muộn rồi…"

Ta nhếch miệng, nâng tay rút đoạn kiếm ra, nhẹ nhàng an ủi chàng: "Không muộn đâu, Tiêu Cảnh Sách, chàng không hề muộn."

Thấy chàng không tin, ta đành cởi áo giáp, mở áo ngực, lấy ra chiếc túi thơm:

"Xem này, ta để ở đây, trân trọng cất kỹ, vốn định chờ sau trận này thắng sẽ tặng chàng."

Chiếc túi thơm thêu vụng về đã giúp ta đỡ được đòn chí mạng, chỉ khiến ta bị thương nhẹ ngoài da.

Chỉ tiếc rằng, đôi uyên ương và mặt trăng thêu trên đó đã rối tung, không còn hình dạng.

Chàng nhìn chằm chằm vào ta, thấy n.g.ự.c ta chỉ có vết xước nhẹ, rõ ràng không bị thương nặng, cuối cùng cũng yên lòng.

"Thấy chưa, ta đã nói ——"

Tiêu Cảnh Sách yết hầu chuyển động, đột ngột tiến lên một bước, ôm chặt ta.

Lực mạnh đến mức ta cảm thấy hơi đau.

Hé lô các bác, là Xoăn đây ^^ Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn trên MonkeyD ^^

Chàng thì thầm bên tai ta, giọng khàn khàn:

"Khoảnh khắc vừa rồi, ta tưởng nàng bị thương dưới kiếm của hắn, suýt nữa hối hận đến chết. Ta nghĩ ta không nên vì tư lợi mà đặt nàng vào tình thế nguy hiểm này, nếu nàng c.h.ế.t trên chiến trường Bắc Cương, ta cũng sẽ chôn cùng nàng nơi đây."

"Thanh Gia, ta thực sự sợ, sợ sẽ mất nàng."

Chàng hiếm khi yếu đuối, giọng nói đầy niềm vui sướng sau cơn hoạn nạn.

Áo giáp thô ráp mang theo hơi lạnh của đầu xuân, cọ vào vai ta.

Trời dần tối, ánh trăng rơi xuống, trải dài trên cỏ, hòa quyện vào từng khe hở của cái ôm này, kéo dài sự ấm áp trong cái lạnh.

Ta chưa kịp phản ứng, đã có một giọt nước ấm rơi trên vai.

Những ngọn cỏ đ.â.m vào lưng, hơi khó chịu.

Ta lại chẳng để ý đến nhiều.

"Tiêu Cảnh Sách, chàng luôn lừa ta…"

Ta vừa hôn chàng mạnh mẽ, vừa nói bằng giọng run rẩy,

"Chàng có thể cưỡi ngựa đuổi theo, cũng có thể b.ắ.n cung b.ắ.n gãy kiếm của hắn — rõ ràng chàng không bệnh triền miên, càng không đến mức sắp chết, sao lại giả bệnh suốt nhiều năm qua."

"Nếu không bệnh, tức là chết, Thanh Gia, ta không còn lựa chọn nào khác."

Cổ chàng căng ra, chịu đựng tất cả,

"Bây giờ như vậy, chẳng phải rất tốt sao? Nàng có tài năng kinh thế, tất nhiên nên được thiên hạ biết đến. Còn ta làm quân sư phía sau, giúp nàng bảo vệ giang sơn vạn dặm."

"Dao Thanh Gia, ta muốn nàng lưu danh sử sách, còn tên ta đi kèm phía sau, đã là mãn nguyện."

Đêm này dường như đặc biệt dài, trên thảo nguyên rộng lớn, dưới bầu trời sao sáng, trên đường về ta và Tiêu Cảnh Sách cùng cưỡi chung một con ngựa.

Áo choàng rộng của chàng bao chặt lấy ta, trong sự rung chuyển ẩn chứa những dòng chảy ngầm, chỉ có khoảng không gian dưới áo choàng là niềm vui hiếm hoi của chúng ta.

Bình luận

17 bình luận

Loading...