Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ông Tôi May Xác - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-03-15 06:10:10
Lượt xem: 667

Tên truyện tạm dịch: Ông Tôi May Xác

Tác giả: 星期六

-----

Chương 1

Ngày nhỏ, ông tôi là thợ may trong làng. Có một người đàn ông tên là Trương Lão Tam c.h.ế.t bất đắc kỳ tử, gia đình anh ta đến nhờ ông tôi khâu may cho thi thể. Ông tôi đồng ý và mang theo kim chỉ đến nhà họ.

Tuy nhiên, hai chân của Trương Lão Tam bị nghiền nát hoàn toàn, không thể khâu lại được nên gia đình anh ta đã đề nghị: "Dùng chân dê cũng được."

 Vì vậy, ông tôi đã khâu hai chân dê vào cho Trương Lão Tam.

Phong tục mai táng!

Theo phong tục quê tôi, người c.h.ế.t bất đắc kỳ tử không được đưa vào nhà, quan tài chỉ được đặt bên ngoài. Quan tài cũng phải được sơn chu sa và đóng bằng tám chiếc đinh sắt.

Trước khi đóng quan tài, người dân trong làng có thể nhìn lại Trương Lão Tam lần cuối. Khuôn mặt anh ta đầy những đốm tử thi, môi tím tái, đặc biệt là hai chân dê lộ ra trông vô cùng kỳ dị.

Có người hét lên: "Đóng quan tài!"

Nắp quan tài của Trương Lão Tam được đóng lại, và một vài thanh niên đóng đinh vào quan tài.

Cha của Trương Lão Tam nói: "Mọi người vào nhà ăn cơm đi!”

Theo phong tục nơi đây, người c.h.ế.t bất đắc kỳ tử phải được chôn cất vào ban đêm. Lúc này mặt trời vẫn chưa lặn, nên chưa thể chôn cất.

Những người đến giúp đỡ lần lượt vào sân, trước khi vào họ đều tháo dải vải trắng buộc ở eo và đặt ở cửa để tránh Trương Lão Tam đi theo vào nhà.

Sau khi Trương Lão Tam được chôn cất, dải vải trắng sẽ được đốt theo.

Cha của Trương Lão Tam rót rượu cho ông tôi và nói: "Anh Năm, hai ngày nay vất vả cho anh rồi."

Ông tôi nói: "Nói gì vậy, đều là  xóm làng với nhau, giúp đỡ một chút mà nói đến vất vả gì chứ."

Cha của Trương Lão Tam trò chuyện với ông tôi, ông ta nói: "Nghe nói con trai thứ hai của anh mua xe rồi, sao không lái về?"

Ông tôi cười nói: "Nó nói nhảm thôi, là muốn khoe mẽ chứ lấy đâu ra tiền mà mua xe chứ?"

Cách đây một tháng, chú út của tôi gửi tin về nhà nói rằng đã mua xe ở thành phố, khiến ông tôi vui mừng khôn xiết, gặp ai cũng khoe chuyện này.

Ông tôi còn đặc biệt cố ý ra đón chú út ở đầu làng, muốn đi xe của chú út vào làng, nhưng chú út không lái xe về mà đi taxi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ong-toi-may-xac/chuong-1.html.]

Cũng vì điều đó nên tôi cảm thấy mất mặt, vì vậy không muốn nhắc đến chuyện này.

Ăn xong cơm, trời vừa tối hẳn.

Đường núi vào ban đêm khó đi, chỉ có những thanh niên mới ở lại để đưa tang.

Tôi và ông tôi về nhà trước, chú út tôi ở lại để đi đưa tang. Trước khi đi, ông tôi cố ý dặn đi dặn lại chú út: "Nhất định phải đốt dải vải trắng nghe chưa?."

Chú út tôi gật đầu: "Nhớ rồi."

Về nhà, bà tôi hỏi: "Trương Lão Tam đồng ý đi chưa?"

Ông tôi đáp: "Đồng ý rồi, không gây ra chuyện phiền phức gì cả."

Trương Lão Tam c.h.ế.t vì tai nạn xe, tài xế tông anh ta đã bỏ chạy và đến giờ vẫn chưa tìm ra. Nơi chúng tôi ở khá hẻo lánh, đến camera giám sát cũng không có, nên cũng chẳng biết ai là người đã tông anh ta.

Bà tôi gật đầu, nói: "Đồng ý là tốt rồi."

Đêm khuya, tôi nghe thấy tiếng động gì đó ở bên ngoài, chắc là chú tôi về.

Bà tôi bật đèn trong phòng lên, Chú tôi chạy vào nhà, sắc mặt tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi, thậm chí còn đánh mất một chiếc giày.

Ông tôi lo lắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Chú út tôi còn không cởi giày đã leo lên giường, chú nói: “Con nhìn thấy Trương Lãm Tam, anh ta chưa chết.”

Ông tôi tức giận nói: “Ăn nói bậy bạ, chính chúng tôi đã liệm cậu ấy. Làm sao cậu ấy có thể còn sống được?”

Chú út của tôi thở hổn hển nói: "Thật đấy! Lúc về nhà, con cảm thấy Trương Lão Tam đi theo sau lưng con."

Ông tôi lục tung quần áo của chú út, chú út nói: "Vải trắng con đã đốt rồi! Tại sao anh ta lại theo con chứ?"

Ông tôi nói: "Chắc chắn con đã nhìn nhầm, Trương Lão Tam đã c.h.ế.t rồi." 

 Ông tôi vừa dứt lời thì bỗng có tiếng gõ cửa "đùng đùng đùng" vang lên.

Ông tôi dùng tay bịt miệng chú út, bên ngoài cửa truyền tới giọng nói của Trương Lão Tam: “Chú ơi, chú nhầm rồi, đây không phải chân của con.”

Bà tôi thì thầm: "Ông ơi, giờ phải làm sao?"

Ông tôi cau mày, khẽ đáp: "Đừng lên tiếng."

Ông tôi vừa dứt lời,tôi đã nghe tiếng mở cửa, cánh cửa gỗ bị đẩy ra.

Loading...