Ông sếp mỏ hỗn - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-07-07 10:12:55
Lượt xem: 1,956

Ồ, tại hồi đó mẹ Hứa Gia Dương hay làm ra vẻ mình là Thái hậu, có con trai được thừa kế ngai vàng.

 

Uầy, thế mà lại mất mặt trước Chu Tễ Bạch.

 

Tôi lặng lẽ lướt điện thoại, một tin nhắn mới hiển thị trong nhóm buôn dưa.

 

"Thư ký Tô, sao tôi không có trong nhóm này?"

 

Giọng nói của Chu Tễ Bạch nghe có vẻ lạnh lùng, tôi giật mình, vội vàng che điện thoại di động.

 

"Hehe, đó là nhóm chat của đám nhân viên thôi."

 

Đôi mắt hắn hơi nheo lại rồi tiến đến gần tôi hơn.

 

"Tôi cứ cảm thấy, cô đang nói xấu tôi."

 

Tôi cảm thấy cực kì chột dạ: "Ồ, sao có thể chứ..."

 

"Vậy để tôi xem thử."

 

"Không."

 

Hắn lợi dụng sự thiếu phòng bị của tôi mà giật lấy điện thoại, tôi vội vàng cố giành lại nó.

 

Cái tên chết.t tiệt này đúng là cao như cây xào, tôi với cả buổi trời cũng không với tới cái điện thoại.

 

Đôi giày cao gót hơi cao, tôi không chú ý liền trượt ngã.

 

Trong nháy mắt hắn nhanh nhẹn đưa tay ra đỡ tôi, tôi bất ngờ ngã vào vòng tay hắn.

 

Bầu không khí đột nhiên trở nên hơi lạ...

 

Trên người hắn có mùi nước hoa gỗ thoang thoảng, hắn vừa mới uống chút rượu, nên mùi hương trên người có lẫn chút hơi men.

 

Tôi đỏ mặt muốn đứng dậy chạy đi, nhưng hắn cứ siết chặt cánh tay vòng tay quanh eo tôi.

 

"Đừng nhúc nhích."

 

Giọng hắn hắn trầm thấp, có chút khàn khàn:

 

"Thư ký Tô, rơi hết rồi."

 

Hắn hơi cúi đầu nhìn xuống.

 

"Cái đó, rơi rồi."

 

Cái đó?

 

Hắn khẽ cau mày, giống như cố gắng sắp xếp lại ngôn từ nào đó:

 

"Cái thứ được gọi là "Mút n.g.ự.c gì ấy?"

 

Tôi nhìn xuống, nhận ra miếng mút n.g.ự.c ở phía bên trái đang nhô ra...

 

Ôi mẹ ơi, xong đời rồi...

 

Chu Tễ Bạch một tay đỡ tôi, tay kia cởi vest, khoác lên người tôi.

 

Ở phía sau xe, tôi ngồi im lặng, nắm chặt áo khoác của hắn rồi co người.

 

Xấu hổ, quá xấu hổ...

 

Thật sự một khắc mà dài như một năm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ong-sep-mo-hon/chuong-8.html.]

 

Không biết đã bao lâu, Chu Tễ Bạch là người đầu tiên lên tiếng.

 

"Thư ký Tô, cô phàn nàn gì sau lưng tôi thế?"

 

Đây là chuyện có thể nói ra sao?

 

Nói anh là kẻ miệng lưỡi độc địa, vô nhân đạo, cứ cách không bao lâu lại nổi điê.n.

 

Tôi cười "hehe": "Tôi không phàn nàn gì về anh cả, chỉ là mọi người đều tò mò, tại sao nhiều năm như vậy anh không tìm bạn gái..."

 

Chu Tễ Bạch nhìn tôi nở nụ cười khó hiểu:

 

"Thư ký Tô, vậy cô nghĩ tại sao nhiều năm như vậy tôi không tìm bạn gái?"

 

Tôi: "???"

 

Làm sao tôi biết!

 

Do dự một lát, tôi thận trọng thăm dò: "Anh... muốn tìm bạn trai à?"

 

Chu Tễ Bạch nhìn tôi, nghiến răng thở dài:

 

"Thư ký Tô, bớt xem mấy cái tiểu thuyết đ.ồi tr.uỵ đi."

 

Tiểu thuyết đ.ồi tr.uỵ nào chứ? Đó là văn học và nghệ thuật.

 

Có trời chứng giám, Tô Hạ tôi đây, quyết không đội trời chung với mấy thứ văn học độ.c hại!

 

"Thư ký Tô, cô không thể tự mình tìm ra nguyên nhân sao?"

 

Tôi cãi lại: "Không, chuyện anh tìm bạn đời đâu có liên quan gì tôi, nhỉ?"

 

Chu Tễ Bạch nghiến răng nghiến lợi, vỗ vỗ đầu tôi:

 

"Thư ký Tô, não của cô được làm bằng gỗ à?"

Này, có cần phải làm tổn thương người ta vậy không?

 

Tôi đã chọc giận gì anh đâu chứ?

 

Đến chỗ ở, chúng tôi xuống thang máy rồi chuẩn bị mở cửa vào nhà.

 

"Cái đó, sếp, tôi sẽ dọn ra khỏi căn nhà này càng sớm càng tốt, nếu anh tuyển được một thư ký mới phù hợp, anh có thể cho cô ấy ở đây."

 

Đúng vậy, tôi sống cách vách nhà sếp.

 

Không vì nguyên do gì khác, chỉ vì tôi chỉ là thư ký của hắn, mỗi khi hắn bảo tôi làm thêm giờ, tôi phải mất một tiếng rưỡi mới đến công ty.

 

Trong cơn giận dữ, hắn đã sắp xếp ngôi nhà bên cạnh mình thành một căn hộ dành cho nhân viên, để tôi có thể túc trực bên hắn 24 giờ một ngày.

 

Đi làm thêm giờ cùng hắn vào đêm khuya rồi thay đổi kế hoạch vào sáng sớm, đó là chuyện hết sức bình thường.

 

Chu Tễ Bạch dựa vào cửa, nhìn thẳng tôi.

 

"Thư ký Tô, cô thế mà lấy tiền của tôi cho đi tìm người đàn ông khác?"

 

Hắn ta nói câu này nghe không được tự nhiên cho mấy.

 

Mặc dù tiền là do hắn cho, nhưng tất cả đều là ph.í tổn thất thanh xuân, ph.í tổn thất tinh thần và ph.í chịu uất ức của tôi.

 

Trước khi tôi kịp phản ứng, đột nhiên hắn bước một bước lại gần tôi hơn.

 

"Thư ký Tô, cô có biết nguyên nhân tôi không tìm bạn gái là vì cô không?"

Bình luận

1 bình luận

  • Truyện dễ thương anh ck này quá chất lượng

    Nhi Le 2 tháng trước · Trả lời

    Loading...