Chạm để tắt
Chạm để tắt

Ông Chủ Của Tôi Cũng Xuyên Sách Rồi - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-07-30 08:38:00
Lượt xem: 3,719

Phía trên bàn ăn treo một chiếc đèn chùm bằng pha lê, ánh đèn dịu nhẹ chiếu lên khuôn mặt Kỳ Chiêu, làm mềm đi những đường nét lạnh lùng trên khuôn mặt hắn, nhưng lại khiến cho vết hồng trên mặt càng thêm nổi bật.

Ba của Tống Tịch Hạ - Tống Quốc An liên tục nở nụ cười nịnh nọt Kỳ Chiêu.

Kỳ Chiêu ăn uống từ tốn, thỉnh thoảng lại ngước mắt lên nhìn, ánh mắt nặng nề áp lên người tôi, khiến tôi cảm thấy bất an, trong đầu toàn là hình ảnh tôi tát hắn một bạt tai ngày hôm qua.

Tôi cắt một miếng bít tết nhỏ, cho vào miệng, nhai chậm rãi.

Qua cuộc trò chuyện giữa Kỳ Chiêu và Tống Quốc An, tôi đã nắm được thông tin quan trọng nhất, nhà họ Tống nợ Kỳ Chiêu rất nhiều tiền, rất nhiều tiền.

Nhiều đến nỗi chỉ cần Kỳ Chiêu muốn đối đầu với nhà họ Tống, thì ngày mai nhà họ Tống sẽ phá sản.

Nói đến chuyện nợ nần, Kỳ Chiêu liếc nhìn tôi một cái.

Bây giờ tôi đã hiểu câu nói "ở đây tôi vẫn là người cho em ăn cho em mặc" của hắn tối qua là có ý gì rồi.

Cả bữa ăn tôi ăn uống không yên, sợ rằng câu nói tiếp theo của hắn sẽ là nói về việc vết bạt tai trên mặt hắn là do tôi gây ra.

Cuối cùng cũng ăn xong bữa cơm, Kỳ Chiêu thì thầm với Tống Quốc An vài câu, Tống Quốc An gật đầu, quay sang nói với tôi: "Mẹ con đang chờ con ở phòng ngủ, bà ấy có chuyện muốn nói với con."

Mẹ của Tống Tịch Hạ được chăm sóc rất tốt, chỉ là do tai nạn xe cộ nên mất khả năng đi lại, chỉ có thể nằm trên giường.

Thấy ta bước vào, bà ấy mỉm cười với tôi, vẫy tay ra hiệu cho tôi ngồi xuống bên cạnh bà.

Tôi vừa sinh ra đã bị bỏ rơi ở trại trẻ mồ côi, chưa từng được trải qua tình mẫu tử ấm áp mà những người phụ nữ ở độ tuổi này dành cho con cái của mình.

Có một khoảnh khắc, tôi còn tưởng bà ấy thực sự là mẹ của mình.

Cho đến khi bà ấy nói ra ý định muốn tôi gả cho Kỳ Chiêu.

Tất cả ảo tưởng đều tan biến ngay lúc này.

Chuỗi vốn của nhà họ Tống đã bị đứt gãy, để cứu lấy nhà họ Tống, Kỳ Chiêu chỉ có một điều kiện duy nhất.

Đó là tôi phải gả cho hắn.

Tôi không biết tại sao Kỳ Chiêu lại có suy nghĩ kỳ lạ này, có lẽ chỉ là vì chúng tôi đều đến từ cùng một thế giới, hắn muốn giữ tôi ở bên cạnh mình để tìm kiếm cảm giác an toàn.

Còn tôi là trẻ mồ côi, trong xương cốt luôn khao khát tình cảm gia đình. Cho nên khi mẹ của Tống Tịch Hạ nắm lấy tay tôi, vừa khóc vừa nói là tôi chịu thiệt thòi rồi, thì tôi đã quyết định.

Tôi muốn dùng hôn nhân để đổi lấy tình cảm.

Cũng chỉ là lấy chồng mà thôi, lấy ai mà chẳng được.

Lấy Kỳ Chiêu vừa có tiền, lại là một lựa chọn không tồi.

Lau nước mắt cho mẹ của Tống Tịch Hạ xong, tôi rời khỏi phòng ngủ, đi xuống lầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ong-chu-cua-toi-cung-xuyen-sach-roi/chuong-6.html.]

Kỳ Chiêu lạnh lùng ngồi trên chiếc ghế sofa bằng da ở phòng khách, hai ngón tay không ngừng xoa xoa, đây là hành động mà Kỳ Chiêu thường làm khi hắn đang bực bội.

Nghe thấy tiếng động, hắn ngước mắt lên bình tĩnh nhìn tôi.

Giữa chúng tôi cách một khoảng cách nhất định, tôi cúi đầu nhìn hắn: "Tôi không biết anh muốn làm gì, nhưng tôi đồng ý."

…...

Ngày hôm sau, tôi bị Kỳ Chiêu gọi đến sân tennis.

Kỳ Chiêu và Kỳ Trường Hoài đang chơi tennis. Thấy tôi đến, Kỳ Chiêu làm dấu nghỉ giữa hiệp rồi bước về phía tôi.

Kỳ Trường Hoài nheo mắt nhìn tôi từ trên xuống dưới, hừ lạnh một tiếng: "Thẩm mỹ của chú lúc nào lại trở nên kém cỏi như vậy?"

Kỳ Chiêu quay đầu lại, lạnh lùng hỏi: "Ý cháu là sao?"

Kỳ Trường Hoài nhún vai, ánh mắt lướt qua n.g.ự.c tôi, khóe miệng nhếch lên nụ cười khó hiểu: "Nghĩa đen lần nghĩa trắng đều được. Dù sao thì cô Tống này ngoài thân hình nóng bỏng ra thì còn có gì nữa chứ? Người nhà chắc chắn sẽ không đồng ý cho cô ta bước chân vào cửa nhà họ Kỳ đâu."

Tôi nhướng mày, Kỳ Trường Hoài không hổ là ông tổ của dòng tiểu thuyết tổng tài bá đạo não tàn, dám nói những lời khó nghe như vậy ngay trước mặt người trong cuộc.

Có một khoảnh khắc, tôi còn nghi ngờ liệu mình có phải là người vô hình hay không.

Sắc mặt Kỳ Chiêu sa sầm, lạnh lùng ra lệnh: "Xin lỗi cô ấy đi."

Kỳ Trường Hoài cười lạnh một tiếng, lắc đầu: "Chú, cháu không nói sai điều gì cả, tại sao phải xin lỗi?"

Kỳ Chiêu xoay xoay cây vợt tennis trong tay, nhanh chóng bước đến, nhảy qua lưới, vung cây vợt đánh mạnh vào người Kỳ Trường Hoài, Kỳ Trường Hoài không kịp tránh, lĩnh trọn vài đòn.

Tôi nhìn mà hồn vía lên mây, khí thế kia của Kỳ Chiêu cứ như thể muốn dùng cây vợt đánh cho Kỳ Trường Hoài thành tàn phế.

Giọng nói của Kỳ Chiêu lạnh lùng: "Không xin lỗi thì bị đánh, bị đánh hay là xin lỗi, tự cháu chọn lấy một."

Kỳ Trường Hoài cúi gằm mặt không nói gì, Kỳ Chiêu giơ cây vợt lên, đánh mạnh vào lưng Kỳ Trường Hoài, vài đòn liên tiếp, lưng Kỳ Trường Hoài đã ướt đẫm máu, vết m.á.u loang lổ trên chiếc áo thun trắng muốt.

Tôi muốn xông lên ngăn cản hắn, nhưng bị ánh mắt sắc lẹm của Kỳ Chiêu làm cho chùn bước. Tôi đứng im tại chỗ, trơ mắt nhìn Kỳ Trường Hoài bị đánh.

Nam chính ngầu lòi, gặm xương cốt nữ chính trong tiểu thuyết, bị chính chú ruột của mình đè ra đánh mà cũng không dám ho he gì.

Đây chính là uy quyền của gia tộc sao?

Có lẽ đánh mệt rồi, Kỳ Chiêu ném cây vợt xuống, nhìn Kỳ Trường Hoài từ trên cao xuống, đe dọa: "Chú muốn cưới ai không cần ai phải đồng ý. Sau này cô ấy chính là thím cháu, trước khi nói chuyện với cô ấy thì nên uốn lưỡi bảy lần, nếu không cháu còn bị đánh nữa đấy."

Trợ lý đứng bên cạnh vội vàng chạy đến đỡ Kỳ Trường Hoài dậy. Kỳ Chiêu quay đầu lại. Kỳ Trường Hoài ngẩng đầu lên nhìn ta với ánh mắt đầy phẫn nộ.

Kỳ Chiêu bước đến, ôm eo ta, gần tai tôi nói nhỏ: "Lúc đọc tiểu thuyết tôi đã thấy ghét nó rồi, loại tra nam như nó phải đánh cho một trận thì mới được."

Ok fine! Thực ra thì anh với nó cũng xứng đôi vừa lứa đấy, anh cũng chẳng khác gì nó.

Loading...