Chạm để tắt
Chạm để tắt

Ông Chủ Của Tôi Cũng Xuyên Sách Rồi - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-07-30 08:37:55
Lượt xem: 3,719

Tục ngữ có câu, cho dù có khóc cũng phải khóc trong vòng tay của cậu em vận động viên có cơ bụng 8 múi.

Nguyên chủ quả nhiên không hổ là thiên kim tiểu thư xuyên không tới, tôi ở quán bar chưa được nửa tiếng, đã có hai nhóm em trai vận động viên ngọt ngào chào hỏi, mồm nói "Chị Tịch Hạ", rồi còn muốn uống rượu cùng.

Tôi cười duyên cụng ly với bọn họ.

Kiếp trước bị ông chủ bóc lột sức lao động, cho dù kiếm được kha khá tiền cũng rất khó có cơ hội ra ngoài tận hưởng cuộc sống, chứ đừng nói đến việc được các em trai ngọt ngào vây quanh như bây giờ.

Uống một ngụm rượu, tôi liền cảm thấy cổ lạnh toát, hình như là đang bị ai đó nhìn chằm chằm. Tôi đảo mắt nhìn xung quanh cũng không phát hiện ra nhân vật khả nghi nào.

Đúng lúc ta cảm thấy kỳ lạ, thì cậu em ngồi bên cạnh bỗng nhiên khoác tay, ghé sát tai tôi, giọng điệu có chút nũng nịu: "Chị à, dạo này chị không đến tìm em nữa."

Hơi thở ấm áp phả vào tai, hơi ngứa ngáy.

Tôi đỏ mặt, nghiêng người sang một bên, quay đầu nhìn cậu ta, người vừa nói chuyện đang dựa lưng vào thành ghế sofa, tay chống cằm, mái tóc nâu bồng bềnh, mềm mại toát lên vẻ trong sáng, ngây thơ của tuổi trẻ, đường nét khuôn mặt thanh tú.

Thấy tôi tránh né cũng không hề tức giận, dường như đang cười, khóe môi hơi nhếch lên.

Tôi từng nhìn thấy ảnh cậu nam sinh này trong nhật ký của nguyên chủ. Cậu ta tên là Thẩm Trục, quen biết nguyên chủ như là duyên tiền định.

Tôi làm sao biết được vì sao nguyên chủ lại xa lánh cậu?

Tôi đang muốn lấp l.i.ế.m cho qua chuyện, thì cái cảm giác bị nhìn chằm chằm lại ập đến.

Tôi theo bản năng ngước mắt lên nhìn. Trên chiếc ghế sofa màu đen đối diện ngồi một người đàn ông toát ra khí chất khác biệt so với không khí xung quanh, chỉ cần ngồi đó thôi cũng đủ khiến người khác phải nể phục.

Hắn ta mặc một bộ đồ màu đen, hơn nửa người ẩn mình trong bóng tối, không nhìn rõ mặt.

Thấy tôi cứ nhìn chằm chằm về phía trước không trả lời, Thẩm Trục kéo kéo tay áo ta: "Chị à, sao chị không trả lời em?"

Tôi quay sang nhìn cậu ta cười xin lỗi: "Dạo này công việc hơi bận."

Thẩm Trục nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay, lại ghé sát tai ta cười nói: "Chị giỏi tìm cớ ghê."

Tâm trí tôi không đặt ở trên người cậu ta, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía người đàn ông trên ghế sofa.

Người đàn ông ẩn mình trong bóng tối bỗng nhiên đứng dậy, một tia sáng chiếu qua khuôn mặt hắn, lúc này tôi mới nhìn rõ hắn là ai - Kỳ Chiêu.

Kỳ Chiêu vượt qua đám người, bước đến trước mặt tôi, sắc mặt u ám, gượng gạo nở một nụ cười: "Không làm thêm giờ là để đến đây chơi với trẻ con sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ong-chu-cua-toi-cung-xuyen-sach-roi/chuong-3.html.]

Tôi bị giọng điệu của hắn dọa cho giật mình, hơi hoảng hốt nhìn hắn một cái, sau đó liền phản ứng lại, nụ cười vụt tắt. Hắn chỉ là sếp của tôi, dựa vào đâu mà quản thời gian ngoài giờ làm việc?

Tôi mím chặt môi, không nói gì.

Thẩm Trục ngồi bên cạnh tôi ngơ ngác nhìn Kỳ Chiêu xuất hiện đột ngột, hỏi với vẻ nghi ngờ: "Chị à, anh ta là...?"

Tôi bực bội nói: "Là sếp của tôi."

Thẩm Trục thư thái ngả người ra sau, nhếch mép cười khẩy một tiếng: "Nghe giọng điệu hỏi tội kia cứ tưởng là bạn trai của chị chứ."

Kỳ Chiêu liếc nhìn cậu ta từ trên cao xuống, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn: "Chuyện này liên quan gì đến cậu?"

Thẩm Trục ngẩng đầu lười biếng nhìn hắn, sắc mặt hơi sa sầm: "Ngoài giờ làm việc, sếp can thiệp vào đời sống riêng tư của nhân viên là vi phạm pháp luật."

Vừa nghĩ đến việc xuyên không rồi mà vẫn là nhân viên của hắn, tôi lại càng tức hơn. Chẳng lẽ tôi bị ràng buộc với hệ thống "làm trâu làm ngựa" nào đó sao?

Thật sự tuyệt vọng vcđ!

Bây giờ đã ngoài giờ làm việc! Vậy mà làm gì cũng bị quản!

Giống hệt ông sếp kiếp trước luôn ép tôi làm thêm giờ, ngay cả giọng điệu hỏi tội vừa nãy cũng giống nhau y đúc.

Tôi nhìn Kỳ Chiêu, nhíu mày: "Kỳ tổng, ngoài giờ làm việc tôi làm gì là quyền tự do của tôi, mỗi ngày tôi chỉ có nhiệm vụ là pha cà phê cho Kỳ tổng ngài, tôi không được tan làm đúng giờ, chẳng lẽ còn phải ở lại phục vụ ngài nữa sao?"

Kỳ Chiêu bình tĩnh nhìn tôi từ trên cao xuống, một lúc lâu sau mới khẽ cười: "Không ở lại phục vụ tôi, chẳng lẽ còn định ở lại phục vụ đám trẻ con này sao?"

Bây giờ tôi chỉ cảm thấy hắn bị bệnh rồi.

Hắn nói xong liền cúi người xuống, nắm lấy cổ tay tôi kéo đi, bỏ ngoài tai sự phản kháng của tôi, nhét tôi vào trong xe hơi.

Tôi không hiểu Kỳ Chiêu rốt cuộc muốn làm gì, liền mở cửa xe bước xuống.

Ngay lúc ta vừa mở cửa xe, giọng nói trầm thấp của Kỳ Chiêu vang lên: "Tần Tuyết."

Toàn thân tôi cứng đờ, đây là tên của tôi, sao Kỳ Chiêu lại biết?

"Thật đáng tiếc, phương án thu mua mảnh đất ở phía đông thành phố, cô còn chưa kịp gửi lên thì đã đột tử rồi."

Trong nháy mắt, tôi như bị sét đánh trúng, mắt tối sầm lại, cả người lạnh toát.

Gã sếp ngu ngốc của tôi cũng xuyên không đến đây sao?!

Loading...