Chạm để tắt
Chạm để tắt

Ôm lấy mặt trời - Chap 6

Cập nhật lúc: 2024-09-07 21:38:24
Lượt xem: 6

"Tôi xin lỗi...là tôi sai.Tôi không nên để cậu lại một mình...tôi nghĩ bản thân mình sẽ về sớm.Ai ngờ con ả điên Lâm gì đó cứ bám riết lấy tôi mãi.Tôi cũng không nên quát cậu như thế.Tôi xin lỗi Lê An Minh".Cô không thể ngờ một người nổi tiếng kiêu ngạo như Chu Cảnh An lại có ngày hạ mình xuống xin lỗi cô.

"...".

Thấy cô im lặng,anh có chút lo lắng.Anh nghĩ cô đang tức giận thì...

[Trời ơi,tin chấn động nè.Cậu ta chủ động xin lỗi mình,hừm không lẽ thích mình rồi... hehe không trách cậu được chỉ trách mình quá xinh đẹp]

"...".Giờ đến lượt anh im lặng.

"Này,cậu đứng đơ ra đó làm gì.Không muốn về?".Lại cái giọng điệu cáu kỉnh như cũ của anh.

"Nhưng...chân tôi đau".Lúc này chạy vội quá,hình như chân bị trật rồi,bây giờ chân cô đau nhói.

"Mẹ nó,cậu phiền vãi".

[Tôi cũng đâu có muốn đâu,tên điên này].

"...xin lỗi".Trong lòng thầm rủa nhưng miệng vẫn phải nói lời xin lỗi,bởi cô sợ tên này điên lên bỏ cô lại đây mất.

Điều cô bất ngờ là anh hơi khom người xuống,ra hiệu cho cô trèo lên lưng anh.

"Cậu làm gì vậy?".Cô hết sức ngỡ ngàng hỏi lại,ngày hôm nay anh đã mang đến cho cô từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.Nhất thời cái đầu nhỏ của cô chưa kịp tiếp thu một lượng lớn như vậy.

"Sao,ông đây đã hạ mình xuống rồi cậu còn không mau leo lên?".Anh nhướn mày hỏi lại.

Cô chậm chạm leo lên lưng anh.Anh đợi cô nằm trên lưng anh trước khi đứng thẳng dậy, điều chỉnh lại cách nắm chân bạn.

 "Cậu bám chặt không, đồ ngốc? Tôi không muốn cậu ngã hay gì cả."

Anh bắt đầu bước đi, những bước chân vững chãi và mạnh mẽ khi anh cõng cô trên lưng. 

"Cậu biết không, nếu tôi là dịch vụ taxi miễn phí của cậu, tôi có thể sẽ tính phí cho việc này, đồ ngốc ạ."

Ngay cả khi anh trêu chọc, anh vẫn giữ chặt cô, cánh tay Chu Cảnh An quấn chặt quanh chân cô để giữ cô an toàn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/om-lay-mat-troi/chap-6.html.]

Anh ấy tiếp tục bước đi trong im lặng một lúc,cô có thể ngửi thấy mùi hương dễ chịu của anh cùng mùi t.h.u.ố.c lá nhàn nhạt quanh khoang mũi.

"Cậu hút thuốc à?"

"Ừ, thỉnh thoảng".

Anh nhìn lại qua vai mình, ánh mắt dịu lại khi nhìn cô.

"Nhưng đừng lo,tôi không phải là người nghiện t.h.u.ố.c lá hay gì cả".

[Hừ,tôi mới không lo cho cậu].

Chu Cảnh An tiếp tục bước đi cho đến khi họ đến một chiếc xe đỗ trên phố.

"Được rồi,đồ ngốc, chúng ta đến nơi rồi. Để tôi đặt cậu xuống một lát trong khi tôi mở khóa xe" .Anh cẩn thận đặt cô xuống vỉa hè, giữ một tay trên cánh tay cô để đảm bảo cô đứng vững trước khi anh lấy chìa khóa ra khỏi túi.

Anh mở khóa xe, mở cửa và ra hiệu cho cô vào.

 "Đi nào, đồ ngốc. Chúng ta về nhà thôi. Và có thể trên đường đi, cậu có thể nói với tôi rằng cậu trân trọng việc có một anh chàng đẹp trai như tôi cõng cậu đi khắp nơi như thế nào."

"Tôi không phải đồ ngốc,cậu đừng gọi tôi là đồ ngốc này đồ ngốc nọ".

Chu Cảnh An cười khẩy, rõ ràng là đang thích phản ứng của cô.

 "Ồ, thôi nào, đồ ngốc. Cậu biết là tôi thích khi tôi gọi cậu như thế mà. Thêm nữa, đó chỉ là cách tôi trêu cậu một cách trìu mến thôi. Cậu không thể mong đợi tôi đột nhiên dừng lại được, đúng không?"

Anh ấy dựa vào cánh cửa xe mở, nụ cười vẫn nở trên môi khi nhìn bạn bước vào.

 "Và hơn nữa, đồ ngốc, tôi nghĩ nó hợp với cậu.Cậu rất ngốc dám đụng độ với một đám đàn ông say xỉn,mà không ngồi yên một chỗ chờ tôi nếu hôm nay tôi không có mặt kịp thời thì cậu phải làm sao. Làm sao tôi có thể không gọi cậu như vậy?".

[Cậu mới ngốc,cả nhà cậu mới ngốc].

Anh  giữ cửa mở cho cô, đợi cô trèo vào ghế trước khi đóng cửa lại sau lưng cô.

 

Loading...