Oan Nghiệt Nhân Duyên - Phần III - Chương 37. Hang động (1)

Cập nhật lúc: 2024-07-05 00:26:16
Lượt xem: 143

Nước mắt Thẩm Gia như hạt châu đứt dây trượt xuống, Hoài Ngọc hoàn toàn hoảng hốt.

“Ta chỉ đùa thôi, ai, đừng cho là thật nha, ta sẽ không chết, ta phúc lớn mạng lớn, nàng xem, ta một chân nhảy cho nàng xem!”

Hắn muốn biểu diễn cho Thẩm Gia một cú nhảy một chân, Thẩm Gia lại tức giận đẩy hắn ra, khóc càng lợi hại hơn.

“Ngươi... tên hỗn đản nhà người! Ta nên để ngươi c.h.ế.t trong tay đám thổ phỉ kia, ta liền... ta liền không nên cứu ngươi, ngươi chết, ta sẽ không vì ngươi rơi một giọt nước mắt, ta... ta mới không vì ngươi thủ tiết, ta ngày hôm sau liền lập gia đình, ngươi biến thành quỷ, ta liền tìm đạo sĩ đến đuổi ngươi, làm đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày pháp sự…”

Nàng vừa khóc vừa mắng, lời lên án thỉnh thoảng bị một tiếng nấc cụt cắt đứt, mắng đến đứt đoạn.

Hoài Ngọc chủ ý chỉ là muốn trêu chọc nàng một chút, lại không nghĩ tới, trực tiếp chọc người ta khóc, hắn áy náy không chịu được, cũng rất đau lòng, nghe được câu sau Thẩm Gia mời đạo sĩ đến đuổi hắn, lại có chút muốn cười, hết sức nghiêm mặt nói: “Không đúng, là lỗi của ta, ta không nên dọa nàng.”

Lời xin lỗi này tuyệt không chân thành, chỉ rước lấy phản ứng tức giận của Thẩm Gia mà thôi.

“Ngươi tránh ra!”

Thẩm Gia khóc đến không dừng lại được, nàng không thường khóc, một khi khóc lên, sẽ rất khó dỗ, nguyên lai lúc ở Kim Lăng, mấy biểu huynh đệ trong nhà cũng không dám chọc nàng khóc, bằng không sẽ bị Tạ Dực đánh một trận.

Thẩm Gia cũng không biết tại sao mình phải khóc, chỉ cảm thấy Hoài Ngọc trước mắt dị thường khiến người ta chán ghét, nàng hôm nay lo lắng hãi hùng cả ngày, vừa rồi thiếu chút nữa c.h.ế.t đuối ở trong nước, hắn còn muốn tới dọa nàng.

Đang khóc đến tối tăm mặt mũi, Hoài Ngọc đột nhiên ôm nàng vào trong ngực.

Thẩm Gia sửng sốt, dùng sức giãy dụa: “Ngươi làm gì? Buông tay!”

“Đừng cử động.”

Hoài Ngọc đặt đầu nàng ở trước ngực, ánh mắt nhìn vào bên dòng suối cách đó không xa, nơi đó có một t.h.i t.h.ể trôi nổi bị dòng nước cuốn lên bờ, chính là Tống Thời Hiền c.h.ế.t không lâu, hẳn là từ thượng nguồn trôi xuống, mưa to bất thình lình làm cho mực nước suối dâng lên, dòng nước cũng chảy xiết không ít.

Mặc dù Hoài Ngọc không muốn cho Thẩm Gia nhìn, nàng cuối cùng vẫn là thấy rồi, t.h.i t.h.ể không che chắn gì bơi vào bờ, nàng lại không mù, tự nhiên có thể nhìn thấy.

Tống Thời Hiền bộ dáng t.h.i t.h.ể rất đáng sợ, trên ót có chỗ m.á.u đông, hiển nhiên hắn không có vận khí tốt như bọn họ, trực tiếp rơi vào trên tảng đá ngã chết, phía sau không biết như thế nào lại bị rơi vào trong nước, t.h.i t.h.ể ngâm qua nước, mặt bị đá vụn dưới đáy nước cắt đến m.á.u tươi đầm đìa, đôi mắt trống rỗng mở to, là c.h.ế.t không nhắm mắt.

Lúc Thẩm Gia đẩy hắn xuống còn không có cảm giác rõ ràng, dù sao tình huống lúc ấy khẩn cấp, không phải hắn chết, chính là Hoài Ngọc chết, nàng không có đường sống có thể lựa chọn, nhưng trước mắt nhìn t.h.i t.h.ể Tống Thời Hiền, Thẩm Gia mới chính thức có cảm giác nàng g.i.ế.c c.h.ế.t một người.

“Ta g.i.ế.c người…” Thẩm Gia lui về phía sau một bước, môi run rẩy, “Ta... Ta g.i.ế.c người, Hoài Ngọc…”

Hoài Ngọc ôm nàng vào trong ngực, che mắt nàng lại, nói: “Đừng nhìn.”

Thẩm Gia níu vạt áo hắn, sợ hãi run rẩy.

Hoài Ngọc giọng điệu thoải mái nói: “Giết người tính là cái gì, lúc ấy nàng nếu là không g.i.ế.c hắn, hắn sẽ g.i.ế.c ta, người như hắn, sống ở trên đời này cũng là một tai họa, nàng coi như vì dân trừ hại, mà ta thì không giống như vậy, nàng cứu ta một mạng, cứu một mạng người như xây bảy tòa thành, Phật tổ đều muốn khen nàng.”

“……”

Thẩm Gia biết Hoài Ngọc là muốn chọc cho nàng vui vẻ, nhưng nàng làm sao cũng cười không nổi, bất quá cảm giác sợ hãi trong lòng vẫn là giải quyết đi một ít.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/oan-nghiet-nhan-duyen/phan-iii-chuong-37-hang-dong-1.html.]

“Chúng ta chôn hắn đi.” Nàng nhỏ giọng nói.

Hoài Ngọc nhìn trời còn đang mưa, nói: “Ngày mai lại đến chôn, nếu như hắn còn ở chỗ này, hiện tại tìm một chỗ trú mưa qua đêm trước.”

Thẩm Gia gật gật đầu.

Lập tức hai người cũng không đi dọc theo bờ sông nữa, mà là đi vào núi rừng, Hoài Ngọc vừa đi, vừa dùng gậy gỗ càn quét bụi cỏ phía trước, để tránh bên trong cất giấu độc xà độc trùng gì đó.

Thẩm Gia đỡ cánh tay hắn, bỗng nhiên hỏi: “Hoài Ngọc, ngươi đã từng g.i.ế.c người chưa?”

Hoài Ngọc quay đầu nhìn nàng một cái, một gậy quất lên lá cỏ, nói: “Không có.”

Thẩm Gia tò mò hỏi: “Trong chiếu ngục của Bắc Trấn Phủ Ti các ngươi, không phải là tổng số người c.h.ế.t sao?”

Cẩm Y Vệ thuộc thân vệ của hoàng đế, chưởng thị vệ, truy bắt, hình ngục, năm Thái Tổ trọng dụng, Cẩm Y Vệ quyền lực rất lớn, Cẩm Y kỵ binh đi đến đâu, đều khiến người ta nghe tin đã sợ mất mật. Thành tổ gia phụng thiên tĩnh nan, sau khi phiên vương đoạt được ngôi vị hoàng đế, thiết lập Đông xưởng, Nhân, Tuyên nhị triều lại càng dựa vào hoạn quan thân tín, từ nay về sau chức năng Đông xưởng có nhiều chỗ giao thoa với Cẩm Y Vệ, nhưng đại thể là Đông xưởng quản lý điều tra, Cẩm Y Vệ phụ trách truy bắt và hình ngục, người trước là tai mắt, người sau là chó ưng, hai người phối hợp với nhau, gọi chung là "Xưởng vệ".

Chiếu ngục do Bắc Trấn Phủ ti chuyên xử lý, những án kiện tam pháp ti không thụ lý, hoặc là thiên tử ngự khẩu khâm điểm, đều sẽ đưa đến đây thẩm tra xử lý, nghe nói Cẩm Y vệ thủ đoạn tàn nhẫn, nghiêm hình tra tấn phạm nhân, đến nỗi người không chịu nổi tra tấn tự sát chỗ nào cũng có, người vào chiếu ngục, không thoát một tầng da đừng vọng tưởng đi ra.

Hoài Ngọc mặc dù đảm nhiệm chức vụ ở Bắc Trấn Phủ Ti, cũng không phụ trách phân công quản lý những thứ này, chỉ vì Thánh Thượng muốn cho hắn trở thành người nhân đức, không hy vọng hai tay hắn dính đầy m.á.u tanh, người thượng vị không phải đao phủ, không cần tay cầm đao, chỉ cần nắm giữ quyền lực trong tay.

Hoài Ngọc cũng khinh thường làm những chuyện đấu tranh nội bộ này, người một nhà g.i.ế.c người một nhà có ý nghĩa gì?

“Ta còn chưa từng g.i.ế.c người, bất quá, một ngày nào đó ta sẽ giết.” Hoài Ngọc ngữ khí kiên định.

“Giết ai?” Thẩm Gia hỏi.

“Giết Thát Tử.”

Chú thích: Thát tử = vương tử của Man tộc, cách gọi khác của Thái tử vương triều

Thẩm Gia nhất thời im lặng, nàng nghe ra hận ý nghiến răng nghiến lợi trong lời nói của Hoài Ngọc, bỗng nhiên nhớ tới cha mẹ hắn chính là c.h.ế.t ở trong tay Man tộc.

Năm Duyên Hòa thứ mười, trận huyết chiến bên ngoài Ngọc Môn Quan kia, tựa hồ còn khắc sâu trong trí nhớ của mỗi một bách tính Đại Tấn, đây là vết thương của quốc triều, trong một cuộc chiến tranh đó, bọn họ mất đi chiến thần Phù Phong Vương của Đại Tấn, mà Hoài Ngọc mất đi phụ vương của hắn, sau khi vương phi tự vẫn dưới thành, hắn lại mất đi nương của mình.

Nhưng là Tây Khương đã bị diệt tộc, Duyên Hòa năm thứ mười ba, Thánh Thượng dẫn ba mươi vạn đại quân cùng Tây Khương quyết chiến, ở bên ngoài Ngọc Môn quan g.i.ế.c đến m.á.u chảy thành sông, nam nữ già yếu, một mực không lưu, triệt để đem đuổi ra rìa Hà Tây, tàn quân trốn đến Thiên Sơn, cũng không dám xâm chiếm Trung Nguyên.

Hiện giờ thiên hạ thái bình, ngoại trừ phía bắc Mông Cổ thỉnh thoảng có chút dị động bên ngoài, giống như cũng không có Thát Tử để cho hắn giết.

Huống chi......

“Thánh thượng sẽ cho phép ngươi xuất kinh sao?”

Hoài Ngọc là phiên vương, đất phong ở Thiểm Tây Phượng Tường phủ một vùng, theo lý thuyết hẳn là tròn mười sáu tuổi sẽ phải đi đến đất phong sinh sống, nhưng Thánh Thượng lại chậm chạp không chịu thả hắn đi, trước mắt để cho hắn đợi, lần này chỉ là vì thuyết phục Thánh Thượng để cho hắn xuôi nam, chắc hẳn đã tốn không ít công phu.

Hoài Ngọc nghe vậy, thản nhiên nói: “Một ngày nào đó sẽ có.”

Khi nói đến đề tài này, lông mày của hắn quanh quẩn một cỗ cô đơn không thể xua đi, điều này làm cho Thẩm Gia bỗng nhiên cảm thấy, Hoài Ngọc có chút giống chim ưng bị bẻ gãy cánh trong lồng sắt, tuy là nhận hết sủng ái, nhưng lại không được tự do.

Bình luận

15 bình luận

  • Hỏng ấy t chờ full truyện rồi đọc lại cho sướng cũng được=)))

    Yumy 4 tuần trước · Trả lời

    • nó có hơn 13x chương cả ngoại truyện nên lâu lâu vào đọc sau bà ạ =)))

      Hân Nghiên 4 tuần trước · Trả lời

  • hóng chương mới quá, cảm ơn người đẹp vì đã dịch truyện nhé

    maianh 1 tháng trước · Trả lời

  • Chưa có chương mới hả mom. Tui chờ qua giờ rồi 😭😭😭

    Biow 1 tháng trước · Trả lời

    • sorry, tui bận á :(((( chứ rảnh là tui dịch 1 lèo 2 chương à

      Hân Nghiên 1 tháng trước · Trả lời

    • Tui hóng mòn mỏi luôn mom ơi. Tự nhiên chưa end mà lọt hố chi mà ngày nào cũng chờ như chờ má đi chợ về dị ó 😭

      Biow 1 tháng trước · Trả lời

  • Tui bị lọt hố mà k để ý truyện chưa hoàn 😭 đau lòng quá. Đang hay thì đã hết rồi

    Dtt5591 1 tháng trước · Trả lời

  • Bộ này bn chương vậy người ơi. Bộ nào bạn dịch cũg gu tui hết áh.

    Thaong 1 tháng trước · Trả lời

    • bộ này 129 chương cả phiên ngoại cơ nàng :))))) tui có mấy bộ truyện vả mặt ngắn ngắn bà đọc tạm trong khi chờ nha ^^

      Hân Nghiên 1 tháng trước · Trả lời

  • Mình cười đã quá, cảm ơn team dịch

    YenHoa 1 tháng trước · Trả lời

    • cho tui xin 1 share đến nhiều độc giả hơn nha bà ^^ một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ mà =))))))))

      Hân Nghiên 1 tháng trước · Trả lời

  • mỗi ngày ra mấy chương vậy người đẹp ơi ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

    maianh 1 tháng trước · Trả lời

    • có thể là 1, hoặc hơn nha bồ :))))) tại 1 chương nó dài mấy nghìn chữ lận ấy

      Hân Nghiên 1 tháng trước · Trả lời

  • Ahh huhu nào có tiếp dị người đẹp Hay quák 😭💜

    Nomi🐏 2 tháng trước · Trả lời

Loading...