Oan Nghiệt Nhân Duyên - Phần II - Chương 12.2. Tây Uyển (2)

Cập nhật lúc: 2024-07-03 19:09:43
Lượt xem: 271

Vị cô nương gật đầu nói, “Bá không phải là người chèo thuyền ở đây sao? Ta có tiền, sẽ không để bá làm không công đâu.”

Vừa nói, nàng vừa lấy ra một cái túi đựng tiền.

Hoá ra là nhận nhầm ông thành người lái thuyền, Diên Hòa Đế cúi đầu nhìn xuống y phục ông đang mặc, nghĩ thầm, cái này đúng là rất dễ bị hiểu nhầm, lại nghĩ, tiểu cô nương này không những muốn trộm đài sen của hoàng đế mà còn muốn hoàng đế chèo thuyền mang nàng đi trộm, từ xưa đến nay cũng chỉ duy nhất một mình vị tiểu cô nương này mà thôi.

Không hiểu vì sao ông lại nảy sinh ra hứng thú trêu đùa, không nói toạc ra mà nghiêm túc nói: “Ta có thể chèo thuyền đưa ngươi đi, chỉ là ta không cần tiền.”

“Vậy bá muốn cái gì?” Tiểu cô nương tò mò hỏi.

“Ngươi chơi cùng ta một ván cờ, nếu ngươi thắng, ta sẽ đưa ngươi đi hái.”

Tiểu cô nương khẽ a một tiếng: “Còn tưởng là cái gì, cái này thì có gì khó chứ? Ta đến đây.”

Nói xong nàng liền bước lên thuyền, ngồi trước bàn cờ.

Ván cờ lúc trước chưa thu lại, Diên Hòa Đế hỏi: “Tiểu nha đầu, ngươi muốn đánh tiếp ván cờ này hay là đánh ván khác?”

“Đánh ván khác ạ.”

Hai người liền nhặt quân cờ trên bàn cờ về, Diên Hòa Đế cầm quân cờ đen, tiểu cô nương cầm quân cờ trắng.

Quân đen đi trước, Diên Hòa Đế đặt một quân cờ xuống, đến phiên cờ trắng, đối phương đặt cờ làm ông nghẹn họng nhìn trân trối, tiểu cô nương vậy mà lại đặt một quân cờ bên cạnh quân cờ của ông.

Phải biết rằng, trong cờ vây, hạ quân cờ sát quân cờ của đối thủ là cách làm hết sức nguy hiểm.

Diên Hòa Đế nhíu mày, không hiểu tiểu cô nương này rốt cuộc đang nghĩ gì.

Ông hạ xuống quân cờ tiếp theo..

Không nghĩ đến đối phương lại đặt thêm một quân cờ xuống cạnh quân cờ của mình.

“……”

Diên Hòa Đế ngẩng đầu, đáy mắt tràn ngập nghi hoặc.

Tiểu cô nương thúc giục nói: “Mau hạ cờ đi chứ, đến phiên bá rồi.”

Cứ như vậy, chỉ sau vài nước cờ, Diên Hòa Đế hoàn toàn bối rối, cái này…… Rốt cuộc là cách chơi cờ kỳ quặc gì vậy chứ? Tiểu nha đầu này đến tột cùng là không biết chơi cờ hay là cao thủ đang che giấu thực lực đây?

Đang lúc ông đang lạc vào sương mù, tiểu cô nương đột nhiên vỗ trán nhảy dựng lên hét lớn: “Bá thua rồi.”

“Cái gì?!”

Diên Hòa Đế không để ý con thuyền đang lắc lư, mở to mắt nhìn ván cờ, thấy quân đen vẫn còn đó, không hề bị mất đi.

“Trẫm…… Ta đâu có thua, ngươi nói xem, ta thua như thế nào?”

“Đây,” tiểu cô nương chỉ cho ông xem, “Năm quân trắng của ta tạo thành một đường, ta thắng, đương nhiên là bá thua rồi.”

“……”

Diên Hòa Đế vừa tức vừa muốn cười: “Ngươi đang chơi cờ gì vậy? Ngươi căn bản là không biết chơi cờ.”

Tiểu cô nương nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Sao ta lại không biết chơi cờ chứ, ta đang đánh cờ năm quân mà, bá chỉ bảo là đánh cờ với bá nhưng đâu có nói là sẽ chơi cờ gì.”

Diên Hòa Đế hỏi: “Cờ năm quân là cờ gì?”

“Chính là tạo 5 viên cờ thành một đường là sẽ thắng.” Tiểu cô nương giải thích ngắn gọn quy tắc chơi cờ cho ông.

Diên Hòa Đế vừa nghe vừa gật đầu, thầm nghĩ nghe có vẻ khá đơn giản, lại hỏi: “Đây là do người tự nghĩ ra hay là do ai dạy cho người?”

Tiểu cô nương đáp: “Là cữu cữu ta dạy cho ta, còn cữu cữu thì được mẫu thân ta dạy cho.”

“Nương của ngươi rất thông minh”, Diên Hòa Đế thuận miệng khen ngợi.

“Cảm ơn, bà ấy đã qua đời rồi.”

“……”

Diên Hòa Đế bị làm cho nghẹn lời, bỗng nhiên ông nhớ tới liền hỏi: “Đúng rồi, ta còn không biết ngươi là cô nương nhà ai?”

Tiểu cô nương che miệng cười, mặt mày vô cùng linh động hoạt bát, nói: “Bá là một vị lão bá chèo thuyền, chả lẽ ta nói ta là ai thì bá sẽ biết sao?”

Diên Hòa Đế nâng chén cười: “Ngươi có thể nói thử xem.”

“Được rồi,” Tròng mắt tiểu cô nương giảo hoạt đảo một cái, nói, “Ta đây nói cho bá biết, ta là người của Thẩm gia.”

“Phụt…”

Diên Hòa Đế đang hớp một ngụm nước trà liền phun ra, kinh ngạc ngẩng mặt lên: “Ai? Ngươi nói ngươi là cô nương nhà ai?!”

“Thẩm gia.”

Thẩm Gia ghét bỏ mà tránh nước trà ông phun ra, có chút khó hiểu: “Làm sao vậy ạ?”

“Thẩm gia nhị cô nương à?”

“Bá còn biết Thẩm gia có mấy vị cô nương sao?” Thẩm Gia cười, nói: “Đúng vậy, ta chính là Thẩm gia nhị cô nương.”

Hoá ra đây chính là Thẩm Gia, nhất thời tâm tình của Diên Hòa Đế trở nên phức tạp, hỏi: “Ngươi vừa mới nói, mẫu thân của ngươi đã qua đời rồi sao?”

Thẩm Gia gật đầu: “Ừm.”

“Lúc đó ngươi bao nhiêu tuổi?”

“Tám tuổi.”

Diên Hòa Đế gật đầu, thổn thức nói: “Cũng không khác với Ngọc Nhi là bao…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/oan-nghiet-nhan-duyen/phan-ii-chuong-12-2-tay-uyen-2.html.]

“Cái gì không khác cơ?” Thẩm Gia không nghe rõ.

“Không có gì.” Diên Hòa Đế lắc đầu, lộ ra nụ cười khoan dung, “Quả vải ăn ngon không?”

“Sao bá lại biết ta ăn quả vải…”

Thẩm Gia càng thêm nghi hoặc, chỉ cảm thấy vị lão bá này có chút quái quái, nói chuyện lại lộn xộn, nàng có chút không kiên nhẫn nói: “Bá nói nếu ta thắng người, người sẽ đưa ta đi hái đài sen, mặt trời sắp lặn rồi, lời lúc nãy có tính không thế?”

Diên Hòa Đế cười nói: “Đương nhiên là tính, chỉ là ván cờ vừa rồi không tính.”

Thẩm Gia lập tức phản đối: “Tại sao lại không tính?”

Diên Hòa Đế chậm rãi nói: “Đánh một ván cờ không rõ quy tắc, ngươi cũng không nói cho ta biết là cờ năm quân, cho nên không tính, chúng ta đánh thêm một ván đi, nếu ván này ta thua, đài sen trong ao này, ngươi muốn hái bao nhiêu cũng được.”

Thẩm Gia hừ một tiếng: “Khẩu khí lớn ghê, bá cho rằng ao này là ao của bá à?”

Diên Hòa Đế chỉ mỉm cười không nói, còn không phải là của ông sao? Ông cảm thấy vị tiểu cô nương trước mắt này càng ngày càng thú vị, chả trách Hoài Ngọc thích.

Thẩm Gia xoa xoa mũi nói: “Được, vậy chúng ta đánh thêm một ván.”

Lúc trước đúng là nàng cố ý không nói nàng đang chơi cờ năm quân chứ không phải cờ vây, bởi vậy nàng cũng có chút chột dạ, đánh thêm một ván nữa cũng được, dù sao nàng có thể thắng ông ấy một lần thì cũng có thể thắng thêm lần thứ hai, Thẩm Gia thầm nghĩ như vậy, ai ngờ ván thứ hai nàng lại thua.

Thẩm Gia trừng lớn mắt, vô cùng khó tin: “Sao có thể chứ?”

“Năm quân, thành một đường,” Diên Hòa Đế chỉ cho nàng xem, “Không phải như vậy sao?”

Thẩm Gia lắc đầu, trong mắt có chút kính trọng: “Lão bá, bá thật thông minh, lúc trước cữu cữu dạy ta, phải mất mấy ngày ta mới học được, bá nhìn một lần đã có thể đánh thắng ta rồi.”

Diên Hòa Đế cười ha ha, đây không phải là lần đầu có người nịnh nọt ông nhưng chưa có ai nịnh mà lại làm cho ông cảm thấy thư thái như Thẩm Gia cả.

Thẩm Gia quay đầu nhìn về hồ hoa sen ở bên cạnh, đài sen kia nàng thèm đã lâu, ngày đầu tiên tới Tây Uyển đã muốn hái về ăn, cho nên hôm nay nàng trốn mấy người Tân Di chạy tới đây hái sen, nhưng quy tắc là quy tắc, đã đánh cuộc thì phải chịu thua, nàng thua cờ, đương nhiên cũng không thể bắt người ta chèo thuyền mang nàng đi hái được.

Thẩm Gia thở dài, trong lòng có chút đáng tiếc.

Mùa hè thích nhất là được ăn đài sen, lúc trước khi còn ở Kim Lăng, mấy vị biểu huynh thường đưa nàng đi chèo thuyền ở hồ Huyền Vũ, vừa hái ngó sen vừa ca hát, vô cùng vui vẻ.

Đang lúc nàng còn đang thương tâm, thuyền nhỏ chợt động một cái, mặt nước tạo ra một vòng lại một vòng gợn sóng.

Thẩm Gia nghi hoặc quay đầu.

Hai tay Diên Hòa Đế phẩy mái chèo, mỉm cười nói: “Nghe ngươi nói ta cũng muốn ăn đài sen, cùng đi hái đi.”

“!!!”

Thẩm Gia vô cùng vui vẻ, nếu không phải lo lắng thuyền bị lật, nhất định nàng sẽ nhảy lên hoan hô.

Thuyền nhỏ lắc lư qua làn sóng tiến vào chỗ có hoa sen, lá sen lướt qua hai người, hương sen xộc vào mũi, Thẩm Gia một bên ngắt đài sen, một bên hát một bài ca của Giang Nam:

‘Giang Nam hoa sen đẹp, lá sen to dập dờn.

Cá vui đùa dưới lá, chim bay vờn bên hoa.

Lá sen hoa sen đẹp vô ngần, mái chèo đón lan hạ trường phổ.

Hái lá quên hái hoa, dừng thuyền cách thủy đình cùng quân trò chuyện.

……

Quân không để tâm, lòng thiếp bất lực.

Quay thuyền hướng ánh trăng sáng, trăng chiếu nước lóng lánh vàng.

Nước sông chiếu bóng thϊếp, trăng sáng tỏ tình ta.

Lòng chàng tựa ánh trăng sáng này, chiếu tỏ hoa sen cùng lá sen.’

……

Bài hát nghe có vẻ như đang làm nũng, nửa sau lại như đang trách móc tình lang bạc tình, như khóc như oán, ai oán triền miền làm xương cốt của người nghe tê dại.

Tiếng hát làm mấy con cò đang đậu trên cát rỉa lông vỗ cánh bay lên trời.

Lấp đầy bầu trời.

Hoàng hôn đẹp vô cùng nhưng đã gần chạng vạng.

Hai người chèo thuyền trở lại bờ, Cao Thuận thay quần áo trở về đang đợi ở trên bờ, nhìn thấy thuyền nhỏ cập bờ, ông lập tức tiến lên đi đỡ: “Hoàng……”

“Khụ khụ.” Diên Hòa Đế nắm tay đặt bên môi, ho khan vài tiếng, dùng ánh mắt ý bảo Thẩm Gia đang đứng ở bên cạnh.

Cao Thuận rất tinh ý, ngay lập tức hiểu ra ý Hoàng Thượng không muốn để lộ thân phận, ông liền mỉm cười không lên tiếng, chỉ giúp đỡ Thẩm Gia rời thuyền.

Sau khi Thẩm Gia lên bờ, Diên Hòa Đế cười hỏi: “Tiểu nha đầu, hái như vậy đã đủ chưa? Nếu chưa đủ còn có thể hái thêm.”

“Đủ rồi đủ rồi ạ.” Thẩm Gia ôm đài hoa và hoa sen trong lòng, cười đến mi mắt cong cong: “Lão bá, bá thật là thú vị, đợi ta làm xong bánh hoa sen, ta sẽ mang đến cho bá ăn.”

Cao Thuận ở một bên nghe được hai từ “Lão bá”, có chút nhịn không được bật cười.

Diên Hòa Đế cười lớn: “Được, vậy ta sẽ đợi ngươi.”

Hai người lại hẹn thời gian gặp mặt, vẫn dưới góc cây liễu này, Thẩm gia nói lời tạm biệt liền ôm lấy đài sen vui vẻ trở về.

Sau khi chờ nàng rời đi, Diên Hòa Đế liền thu lại nụ cười, nói với Cao Thuận: “Tiểu nha đầu đó chính là nữ nhi thứ hai của Thẩm Như Hải.”

“!!!”

Trong mắt Cao Thuận hiện lên sự kinh ngạc, thầm nghĩ khó trách Thánh Thượng lại ôn hoà như vậy với một tiểu nha đầu, hắn còn tưởng Thánh Thượng coi trọng tiểu cô nương này, muốn để tiểu cô nương tiến cung làm phi tử, Cao Thuận cảm thấy may mắn khi vừa rồi hắn không nói chuyện lung tung.

Cao Thuận cười nói: “Thẩm nhị tiểu thư lanh lợi hoạt bát, mắt ngọc mày ngài, cùng tiểu vương gia đúng là trời sinh một đôi.”

Diên Hòa Đế gật gật đầu, ánh mắt trở nên nhu hòa, tựa như đang nhớ lại chuyện cũ năm xưa, nói “Tiểu nha đầu kia làm trẫm nhớ tới một vị cố nhân.”

Bình luận

15 bình luận

  • Hỏng ấy t chờ full truyện rồi đọc lại cho sướng cũng được=)))

    Yumy 4 tuần trước · Trả lời

    • nó có hơn 13x chương cả ngoại truyện nên lâu lâu vào đọc sau bà ạ =)))

      Hân Nghiên 4 tuần trước · Trả lời

  • hóng chương mới quá, cảm ơn người đẹp vì đã dịch truyện nhé

    maianh 1 tháng trước · Trả lời

  • Chưa có chương mới hả mom. Tui chờ qua giờ rồi 😭😭😭

    Biow 1 tháng trước · Trả lời

    • sorry, tui bận á :(((( chứ rảnh là tui dịch 1 lèo 2 chương à

      Hân Nghiên 1 tháng trước · Trả lời

    • Tui hóng mòn mỏi luôn mom ơi. Tự nhiên chưa end mà lọt hố chi mà ngày nào cũng chờ như chờ má đi chợ về dị ó 😭

      Biow 1 tháng trước · Trả lời

  • Tui bị lọt hố mà k để ý truyện chưa hoàn 😭 đau lòng quá. Đang hay thì đã hết rồi

    Dtt5591 1 tháng trước · Trả lời

  • Bộ này bn chương vậy người ơi. Bộ nào bạn dịch cũg gu tui hết áh.

    Thaong 1 tháng trước · Trả lời

    • bộ này 129 chương cả phiên ngoại cơ nàng :))))) tui có mấy bộ truyện vả mặt ngắn ngắn bà đọc tạm trong khi chờ nha ^^

      Hân Nghiên 1 tháng trước · Trả lời

  • Mình cười đã quá, cảm ơn team dịch

    YenHoa 1 tháng trước · Trả lời

    • cho tui xin 1 share đến nhiều độc giả hơn nha bà ^^ một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ mà =))))))))

      Hân Nghiên 1 tháng trước · Trả lời

  • mỗi ngày ra mấy chương vậy người đẹp ơi ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

    maianh 1 tháng trước · Trả lời

    • có thể là 1, hoặc hơn nha bồ :))))) tại 1 chương nó dài mấy nghìn chữ lận ấy

      Hân Nghiên 1 tháng trước · Trả lời

  • Ahh huhu nào có tiếp dị người đẹp Hay quák 😭💜

    Nomi🐏 2 tháng trước · Trả lời

Loading...