Oan Nghiệt Nhân Duyên - Phần I - Chương 8. Đánh hội đồng

Cập nhật lúc: 2024-07-03 18:28:23
Lượt xem: 329

Giờ Dậu, mặt trời dần lặn về phía Tây.

Hoài Ngọc lặn lộn một ngày ở Bắc Trấn Phủ Tư cùng cấp dưới chơi xúc xắc và đá dế, chơi vô cùng vui vẻ, hoàn toàn quên mất hôm nay là lễ tắm Phật, cũng hoàn toàn quên luôn giao ước giữa hắn và Thẩm Gia.

Rốt cuộc cũng chơi đến hết giờ làm việc, hắn cùng với các huynh đệ hẹn nhau cùng đến quán rượu tiêu giao một phen, ai ngờ vừa mới bước chân ra khỏi nha môn thì một chiếc phi tiêu bay về phía hắn.

Hoài Ngọc lập tức lăn về phía trước, trong gang tấc tránh được mũi ám khí.

Tô Đại Dũng và đám người bị doạ đến toát mồ hôi lạnh, mọi người đồng loạt rút kiếm đang đeo trên thắt lưng ra, dựa lưng vào nhau, bảo vệ Hoài Ngọc ở giữa.

“Người nào? Dám giở trò trước cửa Bắc Trấn Phủ Tư, không muốn sống nữa sao?!”

Có người muốn đuổi theo nhưng lại bị Hoài Ngọc ngăn lại.

“Được rồi, người đã sớm chạy mất rồi.” Hoài Ngọc đẩy mọi người ra, đi về phía cây cột liền thấy trên đó cắm một cái phi tiêu màu đỏ, trên đó còn có một tờ giấy.

Hắn rút phi tiêu ra, mở tờ giấy ra, trên đó viết:

“Nếu ngươi muốn cứu mạng người trong lòng, giờ Tuất một khắc đêm nay đến Hạng Trạch ở Thành Nam, phải đi một mình, không được đến trễ.”

"Thượng Quan Tập.”

Tô Đại Dũng cũng nhìn thấy, ánh mắt hắn trở nên sắc bén: “Thuộc hạ sẽ đi triệu tập thêm người.”

Hoài Ngọc chậm rãi vò tờ giấy thành một cục.

“Không vội, trước tiên ngươi hãy đến Thẩm phủ hỏi thăm một chút, xem có người bị mất hay không.”

“Vâng.”

Tô Đại Dũng chắp tay nhận lệnh rồi rời đi.

Hoài Ngọc lại giơ tay vẫy Tiểu Kỳ rồi ghé vào tai hắn nói nhỏ.

Tiểu kỳ gật đầu, xoay người rời đi.

Tô Đại Dũng làm việc hiệu suất cực kỳ cao, chỉ mất một lúc đã quay về bẩm báo, Thẩm phủ xác thực là có người mất tích, Thẩm lão gia đang huy động gia đinh trong phủ đi tìm, không biết vì sao lại không có ý định báo quan, hẳn là không muốn làm to chuyện.

Đường đường là tiểu thư của tướng phủ lại bị bắt cóc ở trên đường, việc này nếu bị đồn ra bên ngoài chỉ sợ sẽ trở thành đề tài bàn tán của tất cả mọi người ở kinh thành.

Tô Đại Dũng báo lại những tin tức mà hắn điều tra được, sau đó cẩn thận nhìn Hoài Ngọc: “Lão đại, ngài muốn chúng ta làm gì?”’

Hoài Ngọc cười lạnh một tiếng, đứng lên, ném tờ giấy trong tay xuống mặt đất.

Thượng Quan Tập không phải hạ chiến thư với hắn sao? Vậy chỉ còn cách…

Ứng chiến.

Tại Hạng Trạch Thành Nam

Bóng đêm dần buông xuống, Thượng Quan Tập đứng trong hoa viên.

Trước mặt hắn là 50 tên giang hồ đang cầm đuốc, mỗi người đều thân kinh bách chiến, võ nghệ cao cường, hắn đã bỏ một số tiền lớn để mời những võ sĩ hào kiệt giang hồ này tới, trong đó còn có những người có hiềm khích cũ với Hoài Ngọc, còn có thêm những công tử quý tộc thích đến xem náo nhiệt cùng với nhóm người hầu mà họ mang đến, tổng cộng có hơn 200 người.

Thượng Quan Tập chắp tay sau lưng, ánh mắt kiên quyết, lớn tiếng nói: “Các vị huynh đệ, ta cùng các vị giống nhau, có thù không đội trời chung với Tiểu Sát Tinh. Hoài ngọc là cháu trai của chí tôn Mục Tông Hoàng đế, là con trai của Phù Phong Vương quá cố, lại ỷ vào việc được Thánh Thượng sủng ái hoành hành ngang ngược ở kinh thành, không để chúng ta vào trong mắt. Hôm nay là lúc chúng ta cùng hắn kết thúc ân oán tại đây. Tại đây ta xin thề, nếu ai có thể bắt sống Tiểu Sát Tinh sẽ được thưởng một trăm lượng vàng kim.”

Mọi người nghe vậy liền sôi nổi giơ đuốc đánh trống reo hò.

“Bắt sống Tiểu Sát Tinh!”

“Bắt sống Tiểu Sát Tinh!”

Thượng Quan Tập giơ tay lên ra hiệu cho mọi người im lặng, sau đó hạ lệnh: “Hành động!”

Lời vừa dứt, mọi người đều tắt đuốc, tản ra, chạy vào trong hoa viên mai phục, mỗi người đều cầm theo kiếm.

Lý Dung tiến lên phía trước, đứng sau lưng Thượng Quan Tập.

“Bắt được người chưa?”

“Bắt được rồi, đang ở lầu hai……”

Lý Dung đang do dự không biết có nói ra lời tiếp theo hay không thì Thượng Quan Tập đã đi lên lầu, hắn chỉ đành chạy theo phía sau.

-

Trong gian phòng phía Tây.

Thẩm Gia một bên gặm đùi gà, một bên liếc xéo người bên cạnh: “Quạt mạnh lên, không được ăn cơm sao?

Gã sai vặt đành phải quạt mạnh chiếc quạt trong tay, vẻ mặt hết sức đau khổ, không biết vì sao hắn phải làm như vậy, đây nào có giống với việc bắt cóc con tin chứ, rõ ràng là bắt về một tiểu tổ tông mới đúng.

Đột nhiên, cánh cửa bị đẩy ra.

Thượng Quan Tập đứng ở cửa, nhìn một màn khó hiểu ở trước mặt, người bị hắn bắt trói đang ngồi ở trên giường vô cùng vui vẻ gặm đùi gà, bên cạnh còn có gã sai vặt đang đứng quạt, chỉ thiếu thêm một tỳ nữ đến đ.ấ.m chân nữa thôi.

Hắn chuyển ánh mắt về phía Lý Dung ở đằng sau.

“Sao lại thế này? Ta bảo người bắt cóc người, tại sao ngươi lại hầu hạ người ta ăn uống tốt như vậy hả?”

Lý Dung bị hắn nhìn đến hai chân suýt mềm nhũn: “Nhưng, nàng ta không phải là….”

Thượng Quan Tập: “Không phải cái gì?”

Không phải nữ nhân của ngài sao… Những lời này Lý Dung không dám nói ra.

Thẩm Gia đang ngồi trên giường dừng động tác gặm đùi gà lại, đầu óc vốn không quá linh hoạt hoàn toàn đông cứng lại.

Người đột nhiên tiến vào là ai? Tại sao lại quen mắt như vậy? Tại sao Trần Thích lại chưa đến cứu nàng? Hoài Ngọc và những người khác đâu?

Đầu óc nàng trở nên rối loạn, người nam nhân kia lại nheo mắt đánh giá nàng.

Bốn mắt nhìn nhau, Thượng Quan Tập mở miệng nói trước: “Ngươi chính là nữ nhân của Tiểu Sát Tinh?”

“Không phải!” Thẩm Gia lập tức phủ nhận.

Nàng nhớ ra rồi! Người trước mặt không phải ai khác mà chính là kẻ thù một mất một còn của Hoài Ngọc, cái người bị đổ phân đầy đầu, Thượng Quan Tập.

“Ngươi không phải Thẩm Gia sao?” Mặt Thượng Quan Tập đầy nghị hoặc, ánh mắt lại lần nữa chuyển lên người Lý Dung.

Cuối cùng Lý Dung mới nhận ra Thượng Quan Tập và Thẩm Gia vốn không hề có chút quan hệ gì, thậm chí hắn còn không quen biết Thẩm Gia, cái gọi là “Giao tình thân thiết” mà trước đó Thẩm Gia nói đều là lừa hắn, nhưng Lý Dung vẫn không rõ vì sao Thẩm Gia lại chủ động muốn đi theo bọn họ chứ?

Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Thượng Quan Tập, da đầu Lý Dung trở nên tê dại, hắn nhìn về phía Thẩm Gia nói: “Rõ ràng ngươi chính là Thẩm nhị cô nương. Chính ngươi cũng thừa nhận.”

Thẩm Gia vội vàng nói: “Đúng, ta chính là Thẩm nhị cô nương, nhưng người trong lòng Hoài Ngọc là Thẩm đại cô nương, các ngươi bắt sai người rồi.”

Lý Dung vẫn không chịu từ bỏ: “Vậy, ngươi cùng Hoài Ngọc ở sau núi Bạch Vân Quan ……”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/oan-nghiet-nhan-duyen/phan-i-chuong-8-danh-hoi-dong.html.]

Trời ơi, hoá ra là bởi vì chuyện này, quả đúng là lời dồn thật sự gϊếŧ người mà.

Thẩm Gia vội vàng giải thích: “Đó là giả, các ngươi phải tin ta, ta và Tiểu Sát Tinh vô cùng trong sạch, cái gì cũng không có.”

Lý Dung gấp đến độ sắc mặt lúc trắng lúc xanh, hắn đang muốn nói thêm cái gì đó nhưng lại bị Thượng Quan Tập phất tay cắt ngang, Thượng Quan Tập nhìn chằm chằm Thẩm Gia. "Ngươi nói ngươi cùng Hoài Ngọc không có một chút quan hệ nào sao?”

“Không những thế, hai chúng ta còn ghét nhau như chó với mèo, có thù không đội trời chung.”

Thẩm Gia biết hắn và Hoài Ngọc là kẻ thù truyền kiếp cho nên liền kéo mối quan hệ của nàng và Hoài Ngọc xuống.

Quả nhiên Thượng Quan Tập cảm thấy hứng thú với lời nói của nàng: “Ồ, các ngươi có thù oán gì?”

“Chúng ta……”

Thẩm Gia vắt óc, tuỳ tiện bịa đặt: “Hận thù của chúng ta vô cùng sâu, Tiểu Sát Tinh táng tận lương tâm nói ta… nói ta lớn lên mập mạp, còn bảo ta ăn ít lại. Đúng rồi, hắn còn thả chó làm ta sợ, còn mắng ta đánh ta……”

Thượng Quan Tập vừa nghe vừa trầm ngâm: “Những việc này quả thật giống với những việc mà Tiểu Sát Tinh sẽ làm.”

Thẩm Gia nói tiếp: “Còn không phải sao?”

Sau khi nhận được lời khẳng định, Thẩm Gia càng nói càng trôi chảy, càng lưu loát, nói như nàng và Hoài Ngọc có thù đến tổ tiên tám đời.

Thượng Quan Tập càng nghe càng gật đầu, trong lòng vô cùng đồng cảm.

Hai người ngay lập tức nói không ngừng nói về những chuyện xấu mà Hoài Ngọc đã làm ra, càng nói càng nhiều. Lý Dung và gã sai vặt liếc nhau một cái rồi lặng lẽ lui ra ngoài, thuận tiện đóng cửa phòng lại.

Thượng Quan Tập ngày càng tiến lại gần, Thẩm Gia lại không phát hiện ra là có gì không ổn.

Hoài Ngọc mặc một bộ y phục dạ hành, thần không biết quỷ không hay tiến vào hạ trạch, trên đường gặp phải không ít người nhưng đều bị hắn né tránh kịp thời.

Hạng Trạch tối om như mực, chỉ có một căn gác xép là sáng đèn.

Mũi chân Hoài Ngọc điểm nhẹ một cái liền bay lên, giống như con mèo lặng lẽ không một tiếng động bay lên nóc nhà, nhẹ nhấc một viên ngói đen, nheo mắt lại nhìn, cơ thể đội nhiên cứng lại.

Thẩm Gia?

Tại sao lại là nàng?

“…… Cho nên, Tiểu Sát Tinh quả thật đã làm vô số chuyện xấu, tội ác chồng chất, Thượng Quan huynh, ta rất ủng hộ việc huynh đánh hắn một trận…”

Khuôn mặt tuấn tú của Hoài Ngọc tối sầm lại, viên ngói trong tay suýt nữa thì bị bóp nát.

Thẩm Gia đang nói, cuối cùng nàng cũng ý thức được có gì đó không thích hợp.

Thượng Quan Tập tiến lại quá gần, hơi thở nóng rực phả vào mặt nàng làm cho toàn thân nàng nổi da gà.

Thế Tử Võ Thanh Hầu bình thường thích trộm hương trộm ngọc, là một tay chơi già đời, là một tên háo sắc, thấy Thẩm Gia da thịt trắng nõn, gương mặt rạng rỡ kiều diễm không gì sánh được nhất thời nổi sắc tâm.

“Ngươi muốn làm gì?”

Thẩm Gia cuống quýt lùi về phía sau, nói lớn, nàng như một con thỏ bị rơi vào ổ sói, khuôn n.g.ự.c căng tròn mượt theo hô hấp dồn dập mà trở nên phập phồng, đôi thon chân dài bị lộ ra một phần da thịt dưới làn váy đỏ, làm cho người nhìn cũng trở nên ngứa ngáy.

Tiểu Sát Tinh đúng là không biết nhìn, béo ở đâu chứ, rõ ràng là vưu vật hiếm có mà.

Thượng Quan Tập nheo mắt tiến lại gần, xoa tay, cười dâm tà nói: “Tiểu mỹ nhân, nàng đừng sợ, để hầu gia yêu thương nàng thật tốt. Đợi lát nữa bắt được Hoài Ngọc, hầu gia sẽ để cho nàng đá hắn trút giận.”

Thẩm Gia sợ tới mức sắc mặt trắng bạch, run rẩy cầm chiếc ghế đẩu trong tay: “Ta cảnh cáo ngươi, ngươi không được lại đây……”

“Ui, cầm ghế làm cái gì, trên đó có nhiều gai nhọn, tay của nàng mềm như vậy đừng để bị thương, mau đặt nó xuống đi.”

“Ngươi không được lại đây!”

“Ha ha ha, tiểu mỹ nhân ……”

“Ta nói ngươi không được lại gần đây!”

Thẩm Gia giơ tay ném, chiếc ghế đập lên trán Thượng Quan Tập, m.á.u từ trên đầu hắn chảy xuống gò má rơi xuống đất.

Hoài Ngọc thấy da đầu tê tê, hắn sờ lên đầu mình thầm nghĩ chắc phải đau lắm nhỉ?

Thượng Quan Tập nhất thời sửng sốt trong chốc lát, sau khi chạm vào vết m.á.u trên mặt, lúc này hắn mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra.

Hắn giận đến tím mặt, vươn tay muốn bắt người.

Thẩm Gia hét lên một tiếng, nhắm mắt lại giơ chân lên.

Cú đá này đá trúng vào nơi nguy hiểm giữa hai chân hắn, Thượng Quan Tập che háng, gầm lên một cách đau đớn, mồ hôi đầm đìa lăn trên mặt đất.

Thẩm Gia hoảng sợ, vội vàng đi tới hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

“Ngươi……” Thượng Quan Tập túm lấy cổ áo nàng, “Tiện nhân, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”

Thẩm Gia lại hét lên, bây giờ nàng cũng bất chấp tất cả, hai tay nắm lại vừa véo vừa đánh, Thượng Quan Tập bị nàng đánh, đá, da đầu suýt nữa bị bóc ra, đau đến mức hắn phải kêu lên thảm thiết.

Hoài Ngọc nhìn thấy cảnh này liền hít hà, không nghĩ tới Thẩm Gia lại xuống tay mạnh như vậy, trong lúc nhất thời hắn lại vô cùng đồng cảm đối với Thượng Quan Tập.

Xem ra cũng không cần hắn phải ra tay.

Hoài Ngọc đứng dậy muốn rời đi, đột nhiên bên tai lại truyền đến tiếng vỡ vụn của mái ngói.

Ngôi nhà này đã bị bỏ hoang nhiều năm, không được sửa chữa, sắp sập rồi.

Sắc mặt Hoài Ngọc đột nhiên thay đổi, hắn chưa kịp điều chỉnh động tác, dưới chân hắn bỗng nhiên trống rỗng.

Một tiếng ầm thật lớn vang lên, trong phòng tràn ngập khói bụi, mảnh gỗ bay tứ tung, một bóng người từ trên trời rơi xuống.

Thượng Quan Tập suýt nữa bị sà ngang đập trúng, chật vật lăn sang một bên, sặc sụa đến mức ho khan, ngẩng đầu lên nhìn thấy người rơi xuống liền nghiến răng nghiến lợi: “Hoài Ngọc!”

Hoài Ngọc phủi sạch bụi trên y phục, cong môi cười: “Xin lỗi, ta chỉ đi ngang qua, các ngươi cứ tiếp tục.”

Thẩm Gia mặt xám mày tro bò dậy từ trên mặt đất, nắm lấy ống tay áo hắn, nước mắt lưng tròng: “Hoài Ngọc! cuối cùng ngươi cũng tới, mau cứu ta.”

Hoài Ngọc kinh ngạc quay đầu lại: “Ngươi còn muốn ta cứu ngươi sao?”

Chỉ sợ nếu hắn đến chậm một bước, người cần hắn cứu chính là Thượng Quan Tập mới phải.

Bởi vì nóc nhà sập gây ra tiếng động lớn làm cho những người đang canh chừng phía dưới chạy lên để kiểm tra tình hình.

Thượng Quan Tập được Lý Dung đỡ dậy, tức muốn hộc m.á.u chỉ vào Hoài Ngọc: “Hoài Ngọc, đêm nay chính là ngày c.h.ế.t của ngươi, bắt sống hai người này lại cho ta.”

Đáng tiếc, toàn bộ tinh anh đều bị hắn ta phái đi mai phục ở hoa viên, những người ở đây chỉ còn lại một ít tên sai vặt của hầu phủ bọn họ, bọn họ đã sớm nghe nói đến những sự tích của Hoài Ngọc, hắn là đứa cháu mà Thánh Thượng sủng ái nhất, Thượng Quan Tập có thể động thủ với hắn bởi vì hắn ta có Hoàng Hậu chống lưng, bọn họ là nô bộc làm sao dám ra tay được.

Hơn nữa Hoài Ngọc lại làm việc ở Cẩm Y Vệ, mọi người nhìn thấy Tú Xuân đao bên hông hắn nhất thời đều có chút khϊếp sợ, chần chừ không dám tiến lên.

Hoài Ngọc nhe răng cười hì hì, ôm lấy Thẩm Gia đánh vỡ cửa sổ, từ lầu hai phi ra ngoài.

Thượng Quan Tập vọt tới bên cửa sổ nhưng lại không thấy bóng dáng của hai người bọn họ đâu nữa.

Hắn tức giận dùng chân đá Lý Dung: “Còn thất thần làm gì, đuổi theo cho ta!”

Bình luận

15 bình luận

  • Hỏng ấy t chờ full truyện rồi đọc lại cho sướng cũng được=)))

    Yumy 4 tuần trước · Trả lời

    • nó có hơn 13x chương cả ngoại truyện nên lâu lâu vào đọc sau bà ạ =)))

      Hân Nghiên 4 tuần trước · Trả lời

  • hóng chương mới quá, cảm ơn người đẹp vì đã dịch truyện nhé

    maianh 1 tháng trước · Trả lời

  • Chưa có chương mới hả mom. Tui chờ qua giờ rồi 😭😭😭

    Biow 1 tháng trước · Trả lời

    • sorry, tui bận á :(((( chứ rảnh là tui dịch 1 lèo 2 chương à

      Hân Nghiên 1 tháng trước · Trả lời

    • Tui hóng mòn mỏi luôn mom ơi. Tự nhiên chưa end mà lọt hố chi mà ngày nào cũng chờ như chờ má đi chợ về dị ó 😭

      Biow 1 tháng trước · Trả lời

  • Tui bị lọt hố mà k để ý truyện chưa hoàn 😭 đau lòng quá. Đang hay thì đã hết rồi

    Dtt5591 1 tháng trước · Trả lời

  • Bộ này bn chương vậy người ơi. Bộ nào bạn dịch cũg gu tui hết áh.

    Thaong 1 tháng trước · Trả lời

    • bộ này 129 chương cả phiên ngoại cơ nàng :))))) tui có mấy bộ truyện vả mặt ngắn ngắn bà đọc tạm trong khi chờ nha ^^

      Hân Nghiên 1 tháng trước · Trả lời

  • Mình cười đã quá, cảm ơn team dịch

    YenHoa 1 tháng trước · Trả lời

    • cho tui xin 1 share đến nhiều độc giả hơn nha bà ^^ một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ mà =))))))))

      Hân Nghiên 1 tháng trước · Trả lời

  • mỗi ngày ra mấy chương vậy người đẹp ơi ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

    maianh 1 tháng trước · Trả lời

    • có thể là 1, hoặc hơn nha bồ :))))) tại 1 chương nó dài mấy nghìn chữ lận ấy

      Hân Nghiên 1 tháng trước · Trả lời

  • Ahh huhu nào có tiếp dị người đẹp Hay quák 😭💜

    Nomi🐏 2 tháng trước · Trả lời

Loading...