Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ở Rể Tại Thôn Lưu Đày - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-10-18 09:37:48
Lượt xem: 798

Hắn ngước lên nhìn ta hồi lâu, như đang cân nhắc xem lời ta nói thật hay giả. Sau đó, hắn bất ngờ nheo mắt hỏi: "Thẩm Tú, tại sao ban đầu ngươi lại đến nhà ta mua ta? Mười lượng bạc không phải số tiền nhỏ với dân thường."

Ta cười, vuốt nhẹ mặt hắn: "Vì ngươi đẹp mà, tướng công. Nhà không có gương, nhưng ta có thể mang chậu nước để cho ngươi soi gương mặt mình."

Mặt hắn lập tức đỏ bừng, hất tay ta ra, nói: "Không biết xấu hổ!"

Sau đó như nghĩ ra điều gì, hắn căng thẳng nói: "Ngươi chỉ cần gặp mẫu thân ta là được rồi, những người khác, đặc biệt là nam nhân thì đừng gặp. Ánh mắt bọn họ nông cạn, lỡ có ai làm ngươi mê mẩn, thì với số tiền ngươi kiếm được, ngươi không nuôi nổi người thứ hai đâu."

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Hắn nói rồi đưa cho ta mũi tên đã được mài sắc: "Ta mài xong mũi tên cho ngươi rồi. Tên nhọn thì dễ b.ắ.n trúng con mồi hơn, đồ để giữ mạng mà ngươi không lo cẩn thận, cứ để ta kiểm tra mãi."

Cứ lải nhải mãi, thật giống như khi phụ thân ta khi còn sống vậy.

Ta mang đến cho nhà họ Tiêu một tảng mỡ lợn lớn, phần tóp mỡ có thể giải cơn thèm ăn, còn mỡ lợn sẽ giúp họ chống chọi với mùa đông tốt hơn.

Nhị thẩm của Tiêu Truy nuốt nước bọt, không chần chừ lấy ngay tảng mỡ lợn mang vào bếp. Đại tỷ của Tiêu Vân vẫn còn ở đó, nhẫn nhục làm việc, nhìn thấy bông hoa cài tóc trên tay ta, đôi mắt nàng đỏ hoe.

Khi họ đã đi khỏi, ta mới đẩy túi tiền về phía Tiêu đại phu nhân, nói: "Đây là số tiền Tiêu Truy kiếm được nhờ bào chế thảo dược. Đây là lần đầu tiên hắn kiếm được tiền, tất nhiên phải dành để hiếu kính mẫu thân của hắn."

Cụm từ "bào chế thảo dược" ta cố tình nhấn mạnh, mong rằng bà sẽ cảm thấy chút hối tiếc về quá khứ.

Thế nhưng bà chỉ vuốt nhẹ túi tiền, rồi nhìn ta với ánh mắt sắc bén, nói: "Thẩm cô nương đã quan tâm đến Truy nhi như vậy, ta nghĩ sau này dù có gì thay đổi, cô cũng sẽ không để nó khó xử đâu nhỉ."

Lòng ta chợt trĩu nặng, cảm giác bất an lại dâng lên, nhất là khi ta nhìn thấy đại ca của Tiêu Truy.

Hắn là một người dù có muốn giấu kín tài năng cũng không thể giấu được. Hắn còn đẹp hơn cả Tiêu Truy, nhưng ấn tượng đầu tiên khi nhìn thấy hắn không phải là "đẹp" mà là "nguy hiểm."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/o-re-tai-thon-luu-day/chuong-7.html.]

Tiêu đại phu nhân khi thấy hắn xuất hiện, ánh mắt thoáng chút hoảng loạn, khẽ trách: "Sách nhi, cần gì phải ra đây gặp Thẩm cô nương. Dù sao đây cũng chỉ là mối hôn nhân chóng vánh."

Hắn chỉ mỉm cười, nói: "Nhị đệ luôn mềm lòng, mà cô nương này lại bảo vệ nhị đệ như vậy, sợ rằng mẫu thân không thể không thừa nhận nàng là con dâu rồi. Chi bằng hãy để nàng chuẩn bị tâm lý trước."

Nói rồi, hắn nhìn ta, tiếp lời: "Thẩm cô nương, những ngày qua đã làm phiền cô đã chăm sóc nhị đệ và tiểu muội của ta. Sau này, chắc chắc cô sẽ có những ngày tháng tốt lành."

Lúc này đầu óc ta đã tỉnh táo lại, nhìn vào gương mặt của Tiêu Sách, giọng ta lạnh lùng hỏi: "Tiêu đại phu nhân, bà có từng nghe đến loại người gọi là 'gian phụ' chưa?"

Người bị lưu đày vì sao khổ sở? Không chỉ vì lao dịch nặng nhọc và mất tự do, mà còn vì họ sở hữu những thứ mà vùng đất khắc nghiệt này không có, như tri thức, kỹ năng, sự hiểu biết và nhan sắc, nhưng lại mất đi thân phận để bảo vệ bản thân.

Những thứ khác có thể bị ép buộc hoặc bóc lột, nếu may mắn còn được chiêu mộ. Nhưng riêng nhan sắc thì hoàn toàn là một bi kịch.

Từ khi được phép thông hôn, trong thôn dần xuất hiện một loại người gọi là "gian phu" hoặc là "gian phụ." Họ dùng thân phận của người dân lương thiện để lấy những người có dung mạo xuất chúng, rồi bán họ vào các lầu xanh, thu về món lợi lớn.

Có những gia đình, trước khi bị lưu đày, đã nghe phong phanh về việc này nên giấu những người có dung mạo đẹp đi. Nhưng từ khi có hai người ở Giang Nam làm rúng động thiên hạ, việc giấu giếm cũng không còn tác dụng. Bọn chúng sẽ lén lút xâm nhập vào nhà xem xét, nếu dung mạo đặc biệt xuất sắc, không muốn bán cũng không được, như trường hợp của Tiêu Truy và Tiêu Sách.

Khi Tiêu Truy đến thôn, ta từng nghĩ họ không biết gì về chuyện này. Nhưng giờ nhìn rõ gương mặt của Tiêu Sách và nhớ lại dáng vẻ lấm lem của hắn khi vào thôn, nhìn quá xấu xí nên không ai để ý, ta mới hiểu ra sự thật.

Họ đã dùng Tiêu Truy làm mồi, thu hút mọi sự chú ý về hắn, để không ai nhận ra Tiêu Sách còn nổi bật hơn cả Tiêu Truy. Nếu không phải Tiêu Vân xảy ra chuyện trước, nếu ta không đến kịp thời, nếu không phải ta sống ở trong núi mà ngay cả trưởng thôn cũng không biết rõ vị trí nhà ta thì...

Tiêu đại phu nhân hiểu được ẩn ý trong câu hỏi của ta, nhưng bà vẫn giữ nguyên sắc mặt, đáp: "Vân nhi là nữ tử, nếu bị dày vò thì không còn đường sống. Còn Sách nhi thì giỏi mưu lược, có thể đưa chúng ta trở về kinh. Chỉ có nó là hữu dụng. Ta không chỉ là mẫu thân của một mình Tiêu Truy."

Bà trọng con trưởng, tiếc con út, nhưng chỉ có Tiêu Truy, một đứa con giữa, được bà coi là quan trọng hơn một chút so với cô con gái thứ xuất, để rồi bị mang ra làm vật hy sinh.

Nếu họ đều cho rằng Tiêu Truy không quan trọng, vậy thì hắn thuộc về ta.

Loading...