Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ở Rể Tại Thôn Lưu Đày - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-10-18 09:37:41
Lượt xem: 806

Người phụ nữ đẫy đà lại la hét: "Cưới trượng phu? Chẳng phải bắt rể sao? Đại tẩu, Truy nhi là con trai của tẩu, là gốc rễ của nhà họ Tiêu, làm sao có thể bán con trai mà không bán con gái? Mau buông tay để họ mang tiểu Lục đi đi!"

Sắc mặt mẫu thân Tiêu Truy cuối cùng cũng hiện vẻ đau đớn. Bà nhìn qua lại giữa hắn và cô bé, dường như đang đưa ra một quyết định khó khăn. Trước khi bà kịp nói, Tiêu Truy đã giật lấy bạc trên bàn, nói: "Ta đi với ngươi."

"Mẫu thân, dù sao con cũng là đứa vô dụng nhất trong nhà này. Đại tỷ ít ra còn có thể giúp người giặt giũ, nấu ăn. Đừng bán nàng, cũng đừng bán tiểu Lục."

Lời hắn nói nghe rất hào phóng, nhưng cả người còn run rẩy hơn trước đó.

Vừa đẹp đẽ, vừa vô dụng – ta rất hài lòng.

Nhưng lời hắn nói không tính. Tiêu đại phu nhân có đôi mắt sắc lạnh, bà nhìn ta chằm chằm hồi lâu rồi chỉ nói một câu: "Muốn mua con trai ta cũng được, nhưng phải mang cả tiểu Lục đi thì ta mới bán."

Rõ ràng bà lo sợ người của Hoàng phủ sẽ quay lại.

Dù chúng ta quen miệng nói là mua người, nhưng người bị lưu đày thì không thể mua bán. Chỉ có ba cách để rời khỏi đây: gả đi, nhập gia ở rể, hoặc được giải oan và được ân xá.

Bà tin rằng ta có thể làm được.

Mà ta thực sự có thể làm được.

Trong nhà chỉ còn mình ta, nhưng trong phần mộ vẫn có bài vị của phụ thân ta. Cả đời ông chưa từng lấy vợ, giờ chec rồi mà có thể "cưới" thêm một người cũng coi như có duyên.

Ta hỏi bà: "Nếu để cô bé gả cho một người đã chec, bà có đồng ý không?"

Tiêu đại phu nhân cười nhạt: "Cưới người chec có gì không tốt, trong hoàn cảnh này, chẳng lẽ có chỗ nào an toàn hơn việc gả cho người chec sao?"

Là người thông minh, đáng để giúp một lần.

Vậy là ta dẫn hai người họ đi.

Trưởng thôn hành động rất nhanh, ngay trong ngày, bọn họ đã nhập vào hộ tịch nhà ta. Trước khi đi, thê tử của trưởng thôn – Triệu A nãi – còn đưa cho ta một cuốn sổ nhỏ. Bà nói sách quý, xem xong nhớ trả lại, nhà họ còn truyền lại cho đời sau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://www.monkeyd.vn/o-re-tai-thon-luu-day/chuong-2.html.]

Ta lật vài trang, không kìm được mà bật cười, quả thật là món đồ tốt.

Hành trang của Tiêu Truy rất gọn nhẹ, hắn dắt tay muội muội, rụt rè đi theo sau ta như thể ta là một con mãnh hổ ăn thịt người. Nhưng chẳng bao lâu, bọn họ đã nhanh chóng tiến sát lại gần ta.

Vì bọn họ đã nghe thấy tiếng gầm thật sự của một con mãnh thú.

Cô bé tên Tiêu Vân, giọng run rẩy hỏi ta: "Tỷ tỷ, chúng ta thật sự phải sống ở đây sao? Có bị ăn thịt không?"

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Bộ dạng ngoan ngoãn ấy khiến ta không nhịn được muốn trêu chọc.

Ta hạ giọng trầm xuống, nói: "Có chứ, hổ rất thích những tiểu thư non nớt như ngươi. Vậy nên, tiểu di nương à, nhớ đừng bao giờ bước chân ra khỏi nhà."

Cô bé không biết vì tiếng “tiểu di nương" bất ngờ kia hay vì lời đe dọa về con hổ mà hoảng sợ, đôi mắt ngấn đầy nước mắt.

Tiêu Truy cũng sợ, nhưng vẫn che chở Tiêu Vân sau lưng, nói: "Thẩm cô nương, xin đừng dọa muội muội của ta. Ta biết cô là người có lòng tốt, chắc chắn không thực sự muốn để muội ấy gả cho phụ thân cô."

Ta bật cười hai tiếng, rồi tối đó để Tiêu Vân bái đường trước bài vị của phụ thân ta.

Tiêu Vân mặt mày tái nhợt, ôm chặt bài vị được trang trí bằng dải lụa đỏ, hướng trời đất và ánh trăng cúi lạy ba lần. Từ đó, chính thức trở thành người nhà họ Thẩm.

Còn về Tiêu Truy, ta đã trói tay chân, nhét giẻ vào miệng hắn rồi ném lên ghế để quan sát lễ cưới. Hôn lễ của phụ thân ta, tuyệt đối không để ai phá rối.

Tiểu cô nương khóc đến thê thảm, ta vuốt đầu an ủi: "Được rồi, phụ thân ta là người tốt, ông sẽ đồng ý để ngươi tái giá. Khi ngươi tìm được nhà tốt, ta sẽ thay phụ thân chuẩn bị sính lễ cho ngươi."

Nhưng phụ thân ta cả đời không nói những lời dối trá, ta cũng vậy, đã nói gả cho ông thì nhất định phải gả.

Tiêu Truy vẫn còn muốn gây rối, ta liền đánh ngất hắn một cái, rồi bế hắn đặt lên giường.

Sáng sớm hôm sau, hắn la lối: "Thẩm Tú, ngươi ức h.i.ế.p một đứa trẻ thì có gì hay ho, giỏi thì nhắm vào ta này!" Hắn xông ra, nhưng ngay lúc đó lại thấy muội muội mình đang ăn ngấu nghiến, đầu không ngẩng lên, gọi: "Nhị ca, ở đây có cháo trắng, nấu từ gạo trắng tinh đấy, mau lại ăn đi, ngọt lắm."

Tiêu Truy nuốt nước bọt, liếc nhìn ta một cái, rồi rất biết thời biết thế mà bưng bát cháo lên, nói: "Để ta ăn no rồi chúng ta tính sau."

Người bị lưu đày đều như thế, bất kể trước đây ăn sơn hào hải vị gì, chỉ cần trên đường không phải ăn đồ ôi thiu thì đã coi như gặp may. Được ăn cháo trắng như thế này chẳng khác nào đang sống những ngày tháng của thần tiên.

Loading...