Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nương Tử Xấu Xí - Phần 8

Cập nhật lúc: 2024-09-26 18:46:37
Lượt xem: 385

15

 

Một năm sau, Tống Quyết tham gia kỳ thi Hương, đỗ đầu bảng.

 

Năm sau, hắn tham gia thi Đình, đoạt ngôi Trạng nguyên.

 

Ngày hắn được rước trạng nguyên vinh quy, ta đang ở trong phủ dỗ con uống thuốc.

 

Nha hoàn chạy vào vui mừng thông báo: "Phu nhân, lão gia đã đỗ Trạng nguyên rồi! Hiện đang đi diễu phố, phu nhân không ra xem sao?"

 

Ta khẽ đung đưa chiếc nôi: "Không cần."

 

"Phu nhân! Tiểu công tử để nô tỳ trông, phu nhân mau ra xem đi!"

Nhất Phiến Băng Tâm

 

Ta biết nàng sốt sắng vì điều gì.

 

Vinh quang này thuộc về Tống Quyết, hôm nay hắn tỏa sáng khắp phố phường, sẽ có vô số quý nữ ngưỡng mộ hắn.

 

Chỉ cần ta báo được thù, ta có thể nhường lại vị trí phu nhân, để Tống Quyết có thể chung sống với người hắn thực sự yêu thương.

 

Ta nên cảm thấy may mắn vì đứa bé giống hắn, sau này có lẽ sẽ không bị kế mẫu ức hiếp.

 

Kế hoạch báo thù của ta đã được sắp đặt từ hai năm trước.

 

Kể từ ngày ấy, ta cũng đã chuẩn bị cho việc rời đi của mình.

 

Đối với những người bình dân vô danh như chúng ta, muốn lật đổ gia tộc Quốc công phủ lâu đời hay những lão cáo già như phụ thân ta không phải chuyện dễ dàng.

 

Vì thế, ta không thể ngồi chờ đợi Tống Quyết thi đỗ làm quan.

 

Ta cần phải sớm giăng bẫy, để cuối cùng có thể hạ đòn chí mạng.

 

Khi Tống Quyết về đến nhà, đứa trẻ vừa mới ngủ.

 

Hắn có vẻ không vui: "Nương tử, vì sao nàng không đến xem ta?"

 

Ta đón lấy chiếc áo gấm hắn cởi ra: "Trường Trạch hôm nay bị cảm lạnh, vừa mới ngủ."

 

Hắn bất ngờ bế bổng ta lên, hơi thở hòa quyện vào nhau.

 

"Nhưng ta chỉ muốn chia sẻ niềm vui này với nàng. Những người khác chỉ quan tâm đến vinh quang của ta, chỉ có nàng là thực sự vui mừng cho ta, ta cố tình giấu đóa hoa này để mang về cho nàng."

 

Hắn cài bông hoa vào tóc ta, thật lòng cảm thán: "Nương tử đeo lên, thật đẹp."

 

Ngón tay ta khẽ dừng lại trên vạt áo hắn, nhẹ nhàng vuốt ve.

 

Hai năm kể từ khi thành thân, hắn luôn biết cách khen ta bằng những lời ngọt ngào.

 

Dù ta nghĩ đó chỉ là lời nói dối, nhưng cũng cảm thấy rất vui.

 

"Phu quân, chàng đã chọn được nơi muốn đến chưa?"

 

Tống Quyết gật đầu: "Ta sẽ đến Bộ Hộ."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nuong-tu-xau-xi/phan-8.html.]

Lòng ta chợt lạnh, cha ta là Thượng thư Bộ Hộ, nếu đến đó chẳng phải dễ bị áp chế sao?

 

Tống Quyết nhìn thấy nỗi băn khoăn trong ta, hắn mỉm cười: "Chính vì lão già ấy là Thượng thư Bộ Hộ, nên ta mới muốn đến, để lão biết rằng một thư sinh nghèo nàn như ta cũng có ngày dẫm lên đầu lão."

 

Ta biết Tống Quyết đã có kế hoạch, ta sẽ hết sức phối hợp với hắn.

 

"Mọi việc phải cẩn trọng."

 

Hắn đặt một nụ hôn lên trán ta: "Yên tâm, giờ ta có nàng và Trường Trạch, ta sẽ không làm liều."

 

"Khụ khụ." Tiếng của phụ thân vang lên ngoài cửa: “Nghe nói Trường Trạch bị ốm?"

 

Ta vội vàng đẩy Tống Quyết ra: "Phụ thân, người đến rồi."

 

"Ừ, ta đến xem cháu."

 

Trong bữa cơm tối, ta thuận miệng đề nghị để phụ thân về nhà sống cùng, đứa trẻ cũng rất nhớ ông.

 

Quan trọng hơn, ta muốn Trường Trạch học hỏi từ ông.

 

Bởi vì trong tương lai, ta và Tống Quyết còn nhiều việc phải làm, hơn nữa, nếu ta rời đi, Trường Trạch gần gũi với ông hơn cũng sẽ bớt khó khăn.

 

"A Yến đã nói vậy, xin người ở lại đi, nhà ở cũng không xa thư viện lắm."

 

"Được thôi, con bé chăm con một mình cũng vất vả, ta sẽ về giúp đỡ."

 

Phụ thân đồng ý, nói rằng sẽ từ chức ở thư viện để về nhà.

 

Tối hôm đó, Tống Quyết thủ thỉ bên tai ta: "Nương tử, hãy sinh cho Trường Trạch một muội muội nữa nhé?"

 

16

 

Không phải ta không muốn sinh thêm con, mà vì con đường này quá gian nan.

 

Ta đang chơi một ván cờ hiểm, có thể sẽ trở thành kẻ mang tội, thậm chí còn có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng.

 

Dù thế nào, ta cũng không muốn liên lụy đến Tống Quyết và phụ thân.

 

Ta ôm chặt lấy vai hắn, đáp lại sự nhiệt tình của hắn.

 

Đợi khi hắn đã say giấc, ta lẻn xuống bếp, uống một bát thuốc tránh thai.

 

Năm xưa khi mang thai Trường Trạch là vì ta không hiểu biết, nên mới có con.

 

Giờ đây, ta không cho phép bản thân phạm thêm sai lầm.

 

Trong phòng, Tống Quyết mở mắt, nước mắt nóng bỏng lăn dài trên khóe mi.

 

Hắn hiểu rằng Giang Yến luôn thiếu cảm giác an toàn, dù hắn đã cho nàng rất nhiều tình yêu, nàng vẫn thà tin vào bản thân hơn.

 

Tống Quyết nghĩ rằng có lẽ mình làm chưa đủ tốt, nên mới khiến nàng quyết tuyệt đến vậy.

 

Rõ ràng rất yêu thương nhau, nhưng từ sau khi sinh Trường Trạch, bụng nàng vẫn không có chút động tĩnh, làm sao hắn không biết nàng đã làm gì.

 

Hắn hiểu mình cần phải nhanh chóng hoàn thành những gì Giang Yến muốn, chỉ có như vậy nàng mới thực sự hòa nhập vào tổ ấm nhỏ của hai người.

Loading...