Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NUÔNG CHIỀU - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-09-09 21:48:43
Lượt xem: 1,243

Khi chúng tôi sắp kết hôn, người phụ nữ mà Hình Mặc đã nuôi dưỡng nhiều năm bỗng nhiên xuất hiện, cô ta nói rằng mình đã mang t h a i. 

 

Tôi lập tức hủy hôn. 

 

Anh ta dùng đủ mọi cách, cả công khai lẫn ngấm ngầm để ép tôi quay lại. 

 

Tôi nhìn anh ta đang ngồi trong xe, rồi lấy cây gậy đ á n h golf từ trong cốp xe ra, đập mạnh vào cửa kính xe. 

 

"Đồ đàn ông tồi, hôm nay mày sẽ c  h  ế  t dưới tay tao!"

 

1,

Trong phòng thẩm vấn, không khí không mấy dễ chịu, Tịch Bạch nhìn tôi mà không nói một lời. 

 

Tôi cúi đầu, mân mê chiếc cốc giấy trong tay, nhấp một ngụm cà phê, cau mày: "Cà phê này khó uống quá." 

 

Tịch Bạch bình thản đáp: "Khiến cô Lâm ấm ức rồi." 

 

Tôi mỉm cười, không nói gì thêm. 

 

Nhìn vào đồng hồ treo tường, tôi đã bị đưa đến đây hai tiếng rồi. 

 

Trong hai tiếng đó, Tịch Bạch không hỏi tôi bất cứ điều gì, chỉ nhìn tôi với vẻ mặt vô cảm. 

 

Tôi biết anh ta đang muốn tìm điểm yếu từ tôi để phá vỡ kế hoạch của Hình Mặc. 

 

Tịch Bạch rất thông minh, anh ta chọn thời điểm Hình Mặc đang trên máy bay để triệu tập tôi, khiến Hình Mặc không thể nắm bắt tình hình để bảo vệ tôi được. 

 

Thời gian trôi qua, sự kiên nhẫn của tôi dần cạn kiệt. 

 

Tịch Bạch khoanh tay trước ngực, khẽ mím chặt môi, nốt ruồi lệ ở khóe mắt anh dưới ánh sáng phòng thẩm vấn tạo nên một nét khá đặc biệt. Ánh mắt tôi dừng lại trên nốt ruồi ấy, nó thực sự là điểm nhấn hoàn hảo cho gương mặt quyến rũ đầy mê hoặc của anh ta.

 

Tôi nhớ lại lời Vương Tồn từng nói, đại thiếu gia nhà họ Tịch đã bỏ lại khối tài sản khổng lồ, không thèm kế thừa mà lại chạy đi làm kiểm sát viên. 

 

Nhưng phải thừa nhận, bộ đồng phục kiểm sát viên rất hợp với anh ta, toát lên vẻ cấm dục khó cưỡng.

 

Khi tôi còn đang mải mê suy nghĩ về những tin đồn về anh ta, tiếng gõ cửa vang lên, một người đàn ông bước vào nói với anh ta: "Kiểm sát viên Tịch, Hình Mặc đã đến." 

 

Tôi đặt chiếc cốc giấy xuống, ngẩng đầu nhìn anh ta, khóe môi khẽ cong lên, ngón tay vô thức gõ lên bàn ba lần. 

 

Tịch Bạch nhạt nhẽo nhìn tay tôi.

 

"Tôi có thể đi được chưa?" 

 

Anh ta gật đầu. 

 

Khi tôi đứng dậy, Tịch Bạch, người nãy giờ vẫn im lặng cuối cùng cũng chịu mở lời: "Cô Lâm, lần sau chúng ta sẽ gặp lại."

 

2,

Nghe những lời này, tôi đang định bước ra ngoài thì bỗng khựng lại. 

 

Anh ta quan sát động tác của tôi, chậm rãi đứng dậy mở cửa cho tôi. 

 

Tôi mỉm cười đáp: "Còn phải xem Hình Mặc có đồng ý hay không." 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nuong-chieu/chuong-1.html.]

Bước ra khỏi phòng thẩm vấn, tôi thấy Hình Mặc đứng ở hành lang với gương mặt u ám, phía sau là bảy tám luật sư trong bộ vest chỉnh tề. 

Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi

 

Nhìn thấy anh ấy, tôi mới thực sự thở phào nhẹ nhõm. 

 

Tôi quay lại nhìn Tịch Bạch, nói với âm lượng chỉ đủ để hai chúng tôi nghe: "Hình Mặc đang rất giận, kiểm sát viên Tịch nghĩ xem, anh chịu nổi hậu quả này không?" 

 

Tôi lùi lại một bước, lập tức trở lại thành cô tiểu thư kiêu ngạo, rồi chạy bổ nhào vào lòng Hình Mặc. 

 

Anh ấy đón lấy tôi, ánh mắt nhìn tôi đầy cưng chiều. 

 

Hình Mặc ôm tôi vào lòng, ngước lên nhìn Tịch Bạch với ánh mắt lạnh lùng. 

 

Trong lúc hai người họ đối mặt, bầu không khí ở hành lang trở nên càng ngột ngạt hơn.

 

"Em đợi ở đây một lát." 

 

Anh vuốt nhẹ má tôi, cố gắng trấn an tôi. 

 

Gương mặt Hình Mặc càng thêm u tối, tiếng bước chân dẫm trên sàn vang lên như đang nói chủ nhân của nó đang rất giận, không thể kiềm chế.

 

"Xem ra anh Hình rất trân trọng cô Lâm, mời hết những luật sư giỏi nhất của toàn thành phố đến." 

 

"Kiểm sát viên Tịch, có những giới hạn anh không nên vượt qua." 

 

Tịch Bạch nhìn tôi rồi nói: "Nếu tôi không vượt qua, làm sao khiến anh Hình luôn điềm tĩnh phải bối rối được?"

 

Hình Mặc khẽ nghiêng người che đi ánh mắt của Tịch Bạch, "Nghe nói ông cụ Tịch sức khỏe không tốt, anh nhớ nhắc ông ấy luôn mang theo t h u ố c trợ tim bên người nhé."

 

Tôi lạnh lùng nhìn cuộc trao đổi giữa họ. 

 

Trước khi Tịch Bạch kịp nói gì, tôi đã tiến lên kéo ống tay áo Hình Mặc, giọng ấm ức: "Em đói rồi."

 

Ánh mắt Tịch Bạch tối sầm lại khi nhìn thấy tôi kéo tay áo Hình Mặc. Hình Mặc quay lại nhìn tôi, bóp nhẹ má tôi, rồi ôm tôi ra ngoài.

 

Ngồi trong xe, anh ấy bóp nhẹ tay tôi, quan tâm hỏi: "Bảo bối của anh bị dọa sợ rồi à?" 

 

"Không đâu, em biết anh chắc chắn sẽ đến đón em mà."

 

Thật ra tôi không sợ. Chỉ có điều, tôi hơi bất ngờ. Có lẽ Hình Mặc cũng không ngờ rằng tôi bị Tịch Bạch triệu tập. 

 

Nhưng điều khiến tôi không thoải mái nhất lại chính là ánh mắt nhìn tôi chằm chằm mà không nói một lời của Tịch Bạch trong phòng thẩm vấn.

 

Anh ấy cởi một nút áo sơ mi, tiếp tục hỏi tôi: "Tịch Bạch có làm khó em không?"

 

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, lơ đãng trả lời: "Anh ta chỉ nhìn em, không hỏi gì cả."

 

Tôi nhớ đến câu nói cuối cùng của Tịch Bạch, rồi quay sang nhìn Hình Mặc: "À, đúng rồi, anh ta nói sau này chúng ta sẽ gặp lại."

 

Hình Mặc nhìn tôi vài giây, mím môi, rồi kéo đầu tôi vào hõm cổ anh, tay nhẹ nhàng vuốt tóc tôi. "Yên tâm, hai người sẽ không gặp lại đâu."

 

Tôi không nói gì thêm, hít một hơi mùi hương trên cổ anh. 

 

Mùi hương của Hình Mặc luôn khiến tôi cảm thấy an toàn, và hình ảnh Tịch Bạch từ từ phai nhạt trong tâm trí tôi.

 

Loading...