Chạm để tắt
Chạm để tắt

NƯỚC SÔI ĐỂ NGUỘI - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-07-14 11:12:50
Lượt xem: 2,701

Thật buồn. 

 

Rõ ràng vẫn là tôi đang hy sinh. 

 

Nhưng tôi phải biết đủ và biết ơn. 

 

Trong khung cửa sổ kính, có một con côn trùng nhỏ bị mắc kẹt giữa hai tấm kính gấp, dù bay theo hướng nào cũng không tìm được lối ra. 

 

Nó chắc hẳn rất hoang mang và bất lực. 

 

Tôi mở cửa sổ, nó lập tức bay đi. Ngay lập tức biến mất khỏi tầm mắt. 

 

Tôi... liệu có một ngày nào đó cũng có thể thoát khỏi cảnh này không? 

 

Lúc đó, điện thoại reo. 

 

Thật ngạc nhiên, là thông báo buổi phỏng vấn lúc ba giờ chiều. 

 

Lúc đó, tim tôi nhảy lên cổ. 

 

Cố kìm nén không để mình hét lên vì phấn khích. 

 

Cúp điện thoại, tôi lập tức nhắn tin cho Thịnh Cảnh, báo rằng tôi có cuộc phỏng vấn, anh phải đón Cửu Cửu tối nay. 

Anh trả lời rất nhanh: "Tối nay anh phải làm thêm, công ty đó quá xa, không phù hợp với em." "Phỏng vấn em nhất định phải đi, Cửu Cửu anh tự lo liệu nhé." 

 

Tôi đến nơi sớm nửa giờ. 

 

Công ty này trụ sở chính ở Bắc Kinh, giờ muốn mở chi nhánh ở Thượng Hải, ngành kinh doanh chính giống công ty cũ của tôi. 

 

Sau khi trò chuyện với phòng nhân sự, tôi gặp quản lý dự án. 

 

Chúng tôi đã nói rất nhiều về kiến thức trong ngành. 

 

Không nhận ra mà trò chuyện cả giờ đồng hồ. 

 

Lúc ra về, cô ấy đứng dậy bắt tay tôi: "Tôi không bận tâm về khoảng trống ba năm trước của cô, đãi ngộ cũng tương đương với công việc trước đây." 

 

"Nhưng dự án này đang gấp, nên sáu tháng đầu có thể thường xuyên phải làm thêm giờ, thậm chí đi công tác Bắc Kinh." 

 

"Cô cần cân bằng tốt giữa gia đình và công việc." 

 

"Nếu không có vấn đề gì, hai ngày nữa cô có thể bắt đầu làm việc." 

 

Tôi rất phấn khích. 

Đây là cơ hội tuyệt vời. 

 

Cô ấy không bận tâm về quá khứ của tôi, dự án này lại đang khởi động, một khi tôi làm tốt, sau này sẽ trở thành người kỳ cựu ở Thượng Hải. 

 

Đây sẽ là điểm sáng trong lý lịch của tôi, đủ để lấp đầy khoảng trống ba năm. 

 

Ra khỏi văn phòng, tôi lập tức gọi điện cho mẹ, nhờ bà qua trông Cửu Cửu vài tháng. 

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

 

Bà vừa nghe xong liền nổi cáu. "Cái gì, con muốn ly hôn?" 

 

"Con điên rồi sao? Thịnh Cảnh kiếm được nhiều tiền, đối xử tốt với con và Cửu Cửu, cậu ấy đâu có ngoại tình thật, con ly hôn cái gì?"

 

15

 

Mắt tôi đỏ hoe: "Nhưng mẹ ơi, con rất khổ sở, mỗi ngày đều rất buồn, con không nhìn thấy hy vọng." 

 

"Có lẽ đây là cơ hội duy nhất của con, mẹ ơi, xin mẹ giúp con." 

 

Mẹ hét lên với tôi: "Mẹ đâu có rảnh để trông con cho con, hai đứa con của anh con sắp làm mẹ kiệt sức rồi." 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nuoc-soi-de-nguoi/chuong-8.html.]

"Mẹ thấy con ăn no rửng mỡ đấy, con đã hơn 30 tuổi rồi, tái hôn không tìm được người như Thịnh Cảnh đâu." 

 

"Con đừng nghĩ đến chuyện ly hôn, mẹ một nghìn lần không đồng ý..." 

 

Bầu trời chiều u ám. 

 

Trái tim tôi chìm dần xuống đáy. 

 

Tôi sớm nên biết, tôi không phải đứa con mà mẹ yêu nhất, bà thậm chí còn tìm đủ lý do để không qua chăm tôi lúc ở cữ. 

 

Tôi năm nay 33 tuổi. 

 

Tương lai của tôi có thể còn bốn mươi năm nữa. 

 

Mười bốn nghìn sáu trăm ngày. 

 

Nếu mỗi ngày đều như bây giờ, tôi phải chịu đựng thế nào đây? 

 

Hơn nữa, dù tôi có cố thuyết phục mình, ý nghĩ ly hôn trong đầu tôi đã như một ngọn núi lửa phun trào, không thể kìm nén được. 

 

Tôi còn chưa kịp nghĩ kỹ đối sách, điện thoại reo. 

 

Là cô giáo chủ nhiệm của Cửu Cửu. Nhấc máy, đầu dây bên kia Cửu Cửu khóc không thành tiếng. 

 

"Mẹ ơi, sao mẹ không đến đón con, mẹ có phải không cần con nữa không? Hu hu hu..." 

 

Cô giáo cũng trách móc, nói chúng tôi làm cha mẹ quá vô trách nhiệm. 

 

Tôi vừa đau lòng vừa áy náy, liên tục xin lỗi. Cúp máy, tôi thấy Thịnh Cảnh nhắn tin. 

 

"Sếp lớn đến chỗ anh rồi, hôm nay anh không thể về sớm." 

 

"Em tìm cách đón Cửu Cửu nhé." 

 

Lúc đó tôi đang phỏng vấn, điện thoại để chế độ im lặng nên không thấy. 

 

Giờ cao điểm, đường kẹt cứng. Tôi chỉ có thể nhẫn nại ngồi tàu điện ngầm. 

 

Ra khỏi tàu điện ngầm, trời mưa. 

 

Tôi không mang ô, sợ Cửu Cửu chờ lâu, cứ thế lao trong mưa đến trường. 

 

Cửu Cửu ngồi trên ghế dài sau cổng sắt, đầu cúi gằm, vai run run.

 

Tôi khản giọng gọi con, con quay lại nhìn tôi, mặt đầy nước mắt. 

 

Bảo vệ mở cổng, con lao vào lòng tôi. 

 

Nhỏ giọng: "Mẹ ơi, mẹ đừng bỏ con, mẹ và bố đừng ly hôn, con sợ lắm, con sợ lắm..." 

 

Hóa ra con đã biết hết. 

 

Tôi lấy áo khoác che cho con, mưa xối vào đầu, vào mặt tôi. 

 

Tôi ôm con khóc nức nở, không phân biệt được là nước mưa hay nước mắt trên mặt. 

 

Ai cũng nói tôi không nên ly hôn, tôi như đang chống lại cả thế giới. 

 

Không ly hôn, tôi phải sống thế nào đây? 

 

Ly hôn rồi, tôi làm sao nuôi con, cân bằng giữa gia đình và công việc? 

 

Bế tắc. Đây như một ngõ cụt không lối thoát.

 

Loading...