Chạm để tắt
Chạm để tắt

NƯỚC SÔI ĐỂ NGUỘI - Chương 14

Cập nhật lúc: 2024-07-14 11:16:29
Lượt xem: 6,786

Một hôm trời mưa to, tôi vội đi đón Cửu Cửu, không mang ô. 

 

Giống hệt như lần đón trễ ở mẫu giáo. 

 

Tôi dắt con đứng trước cửa hàng tạp hóa tránh mưa, lòng không khỏi thấy buồn bã.

 

Mưa lớn nhanh chóng tạnh, Cửu Cửu chỉ lên trời: "Mẹ ơi, là cầu vồng, đẹp quá!" 

 

Cầu vồng rực rỡ, như một cây cầu. 

 

Trái tim u ám của tôi cũng bừng sáng. 

 

Mưa gió rồi sẽ qua đi, tôi và Cửu Cửu nhất định sẽ gặp được cầu vồng. 

 

Sau khi ly hôn, Thịnh Cảnh ngược lại ân cần hơn trước. 

 

Thường xuyên đón đưa Cửu Cửu, đưa con đi ăn ngon. 

 

Anh ta cuối cùng cũng biết được kích cỡ quần áo và giày dép của Cửu Cửu, dần dần nắm rõ sở thích ăn uống của con. 

 

Biết mặt cô giáo chủ nhiệm, gặp gỡ một số bạn của con. 

 

Anh ta kiên nhẫn hướng dẫn con học bài. 

 

Vào các dịp lễ, anh ta thậm chí còn tặng tôi những món quà nhỏ. 

 

Một bó hoa tươi, hoặc một hộp bánh ngọt mà tôi thích. 

 

Thấy không. Đàn ông, luôn phải chờ đến khi mất đi mới biết trân trọng. 

 

Vì có con, chúng tôi không xóa WeChat của nhau. 

 

Anh ta  đăng trạng thái buồn bã trên mạng xã hội suốt hai ba tháng. 

 

Viết nhiều câu cảm thán hối lỗi. 

 

Bạn nghĩ, anh ta sẽ sống trong hối hận, cả đời xoay quanh mẹ con chúng tôi sao?

25

 

Không! Đó chỉ là tình tiết trong tiểu thuyết. 

 

Thực tế, nửa năm sau, trên trang cá nhân của anh ta đã xuất hiện hình ảnh của Linh Linh, họ cùng nhau đi ăn Nhật. 

 

Lúc đó, tôi lại viết được một kịch bản hot. 

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

 

Nhận được khoản thưởng quý lần thứ ba, hơn hai mươi vạn. 

 

Trời biết nửa năm qua, tôi đã bị đè nặng bởi khoản nợ khổng lồ đến mức nào. 

 

Tôi trốn trong hành lang khóc, Triều Ca tìm thấy tôi.

 

"Chút tiền này đã làm cô phấn khích đến vậy sao? Chúng ta hiện đang đứng trước cơn bão của lượng truy cập, cố gắng thêm chút nữa, thu nhập trăm vạn một năm không phải là giấc mơ." 

 

Thu nhập trăm vạn một năm, tôi không dám mơ ước. 

 

Điều tôi có thể làm là cố gắng hết sức, tận dụng cơ hội này để đạt được thành công. 

 

Để làm giàu thêm tư liệu sáng tác, tôi chủ động gặp gỡ, trò chuyện với mọi người. 

 

Tôi dành nhiều giờ để lắng nghe câu chuyện của họ. 

 

Những câu chuyện đời thường bị người khác chê bai, chính là nguồn cảm hứng sáng tạo của tôi.

 

 Những cảnh hôn nhân ngột ngạt, chính là nguyên mẫu của những bộ phim ngắn của tôi. 

 

Khán giả luôn nói, họ nhìn thấy chính mình trong nhân vật. 

 

Có lẽ vì những cuộc hôn nhân bất hạnh luôn có một vài điểm chung. 

 

Một năm sau, Thịnh Cảnh và Linh Linh kết hôn. 

 

Họ còn mời tôi. 

 

Đàn ông đến c.h.ế.t vẫn là cậu bé. 

 

Họ cần được chăm sóc, tôn thờ, cần có người hậu phương. 

 

Với Linh Linh, với học vấn, gia cảnh và thu nhập của cô ta, Thịnh Cảnh với mức lương ba vạn mỗi tháng, đã là lựa chọn tối ưu. 

 

Trong ngày cưới, Linh Linh đã tìm tôi nói chuyện vài câu. 

 

"Tôi sẽ không giống chị trước đây, làm một bà nội trợ." 

 

Tôi mỉm cười. "Hy vọng cô có thể thay đổi anh ta, không cần coi tôi là kẻ thù tưởng tượng."

 

"Yên tâm, một khi đã ly hôn, tôi sẽ không quay lại." 

 

"Bây giờ tôi rất bận, chẳng có thời gian để cạnh tranh." 

 

Sau một cuộc hôn nhân thất bại, liệu đàn ông có hiểu và thông cảm cho vợ, chia sẻ việc nhà, cùng nuôi dạy con cái, cùng nhau gánh vác những điều vụn vặt của gia đình không? 

 

Tôi không biết về người khác. 

 

Nhưng Thịnh Cảnh rõ ràng không.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nuoc-soi-de-nguoi/chuong-14.html.]

 

Sau khi kết hôn, Linh Linh nhanh chóng mang thai, ốm nghén rất nặng, đành phải nghỉ việc ở nhà dưỡng thai. 

 

Trên trang cá nhân của cô ấy bắt đầu xuất hiện nhiều lời than phiền. 

 

Than phiền về việc phải đi khám thai một mình. 

 

Than phiền không ai nấu ăn cho mình. 

 

Than phiền về chồng đi công tác, mẹ chồng không chăm sóc. 

 

Cô ấy chặn tôi xem những bài đăng đó, chị Trương kể lại cho tôi nghe. 

 

Sinh nhật lần thứ mười của Cửu Cửu, Thịnh Cảnh và tôi cùng con vui chơi cả ngày. 

 

Từ tám giờ, điện thoại của anh ta reo liên tục. 

 

Anh tỏ vẻ rất bực bội, trực tiếp tắt máy. 

 

"Vẫn nên nghe máy đi, có thể có chuyện gấp." 

 

Anh cau mày: "Không có chuyện gấp, chỉ là chỗ này không thoải mái, chỗ kia không khỏe, đi khám không ra bệnh, khi em mang thai Cửu Cửu vẫn đi làm đến một tuần trước khi sinh, cũng không nhõng nhẽo như cô ấy." 

 

"Ăn phải ăn đồ đắt nhất, dùng phải dùng đồ tốt nhất."

 

"Mỗi phụ nữ mang thai có cảm giác khác nhau." 

 

Thịnh Cảnh mệt mỏi xoa trán: "Anh đã rất mệt khi đi làm, nhà cô ấy đòi ba mươi tám vạn tiền lễ, gần như làm anh rỗng túi, bây giờ muốn mua nhà cũng không để dành được tiền..."

 

Anh ta nhìn tôi sâu thẳm: "Giá như lúc đó không ly hôn thì tốt biết bao." 

 

Hai năm qua anh ta già đi rất nhanh. Rụng tóc nhiều, vùng đỉnh đầu đã hói. 

 

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, nhẹ nhàng cười: "Tôi thì rất biết ơn, vì chúng ta đã ly hôn." 

 

"Bạn bè đều nói tôi ngày càng trẻ trung và tự tin." 

"Hơn nữa, bây giờ chúng tôi nhận thưởng hiệu suất theo tháng, tháng trước tôi nhận gần mười vạn." 

 

"Tháng sau có lẽ tôi có thể trả hết số tiền còn lại của căn nhà cho anh." 

 

Thịnh Cảnh há hốc miệng, một lúc sau mới nói: "Hai năm qua em kiếm được hơn một trăm vạn, không ngờ em thật sự làm được." 

 

Thật ra tất cả đều bị ép buộc. 

 

Nếu không bị ép buộc, ai có thể nghĩ mình có khả năng như vậy. 

 

Cuộc hôn nhân đau khổ đã cho chúng ta năng lượng để thoát ra. 

 

Tôi đứng dậy: "Chúng ta ăn xong rồi, về thôi." 

 

Thịnh Cảnh lấy chìa khóa xe: "Anh đưa hai mẹ con về." 

 

Cửu Cửu tự hào nói lớn: "Không cần đâu, mẹ cũng đi xe đến." 

 

Thịnh Cảnh ngạc nhiên: "Em thi bằng lái, mua xe rồi sao? Xe gì? Sao không nói với anh?" 

 

Tôi cầm lấy áo khoác trên lưng ghế: "Quan hệ của chúng ta bây giờ, không phải chuyện gì cũng cần nói ra." 

 

Đến bãi đậu xe, anh ta sờ lên thân xe mới của tôi: "Hồi đó anh muốn mua xe này, giá hơn ba mươi vạn." 

 

"Có giảm giá, tất cả khoảng ba mươi vạn." 

 

Mua xe này chủ yếu vì tính an toàn, vì tôi thường đưa đón Cửu Cửu, an toàn là ưu tiên hàng đầu. 

 

Thịnh Cảnh vẫn lái chiếc Chevrolet mà chúng tôi đã mua hồi đó. 

 

Lúc đó chúng tôi rất nghèo, so đi tính lại, chiếc Chevrolet mười ba vạn đã là lựa chọn tốt nhất. 

 

Anh ta giải thích: "Anh cũng muốn đổi xe, nhưng Linh Linh không cho." 

 

Không có nhà, con sắp sinh, lúc này đổi xe thật sự không hợp lý. 

 

Tôi khởi động xe, gật đầu với Thịnh Cảnh: "Hôm nay vậy thôi, lần sau gặp." 

 

Ra khỏi bãi đậu xe, chúng tôi đi cùng một đoạn, rồi tại ngã tư... mỗi người một ngả. 

 

Đêm thu, đèn đường kéo dài vô tận. 

 

Đài xe phát những bài hát cũ, Cửu Cửu ngồi ở ghế sau líu lo không ngừng. 

 

Tôi nhìn đường, nghe ngóng xung quanh. 

 

Thỉnh thoảng đáp lại một tiếng. 

 

Con bé áp mặt vào cửa kính sau, nhìn ra thế giới bên ngoài, nói: "Mẹ ơi, bạn con nói 'Lưu lạc địa cầu 3 sẽ chiếu vào dịp Tết Nguyên đán." 

 

"Thật à?" 

 

Đèn đỏ phía trước, tôi từ từ đạp phanh, mỉm cười: "Vậy chúng ta sẽ cùng đi xem ở rạp." 

 

Bạn thấy không. Cố gắng hết mình không bỏ cuộc. Chúng ta nhất định sẽ đạt được những gì mình muốn, sống cuộc sống mình mong ước. 

 

- Hết - 

 

Loading...