Chạm để tắt
Chạm để tắt

Nước mắt cá sấu - 7

Cập nhật lúc: 2024-07-19 21:31:44
Lượt xem: 731

Họ khai rằng tôi đã thuê họ bắt cóc Ninh Tử Tịch.

 

Với lời khai của hai người họ, cộng với việc lấy dấu vân tay của tôi trên can xăng và gậy bóng chày.

 

"Cô ta bị bệnh, tự dàn cảnh bắt cóc mình và gọi cảnh sát."

 

"Cô ta tính toán có quá tốt."

 

Những kẻ bắt cóc thậm chí còn nói rằng tôi dã đưa tiền cho chúng để khai rằng Ninh Tử Tịch là kẻ chủ mưu. Họ sợ tội nặng nên mới khai ra.

 

Tôi bị bắt giam và bị khởi tố.

 

Tại phiên tòa.

 

Ninh Tử Tịch nghĩ nếu cô ta phá hủy điện thoại của tôi thì mọi chuyện sẽ ổn thôi, với hai tên cướp bị mua chuộc đó và một nơi không có sự giám sát, mọi chuyện có thể lật ngược lại.

 

Vào ngày diễn ra phiên tòa, luật sư của tôi đã đưa ra bằng chứng do người bạn thân nhất của tôi là Hứa Niệm Niên gửi đến.

 

Ngày đó, điện thoại của tôi đã cài đặt tự động sao lưu, không chỉ hai tin nhắn mà tất cả những lời cô ta nói trong biển lửa trước vụ hỏa hoạn hôm đó đều được tự động tải lên icloud.

 

Trước khi đến cuộc hẹn, tôi đã giải thích mọi chuyện với Hứa Niệm Niên, tôi cũng bảo cô ấy gọi cảnh sát.

 

Khi Giang Trì nghe đoạn ghi âm, hắn nhận ra rằng hắn đã nhầm.

 

Người trong mộng của hắn không tốt chút nào.

 

Tôi được tuyên trắng án trước tòa, còn Ninh Tử Tịch thì bị tống giam vì tội bắt cóc, gài bẫy và cố ý gây thương tích.

 

Khi chúng tôi đi ngang qua nhau, tôi thì thầm vào cô ta: "Cô nghĩ tại sao lại có sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy về chiếc xe tải đêm đó."

 

Cô ta ngay lập tức cố gắng thoát khỏi sự kiềm chế của cảnh sát và bóp cổ tôi như một kẻ điên.

 

"Là cô đúng không! Cô đã lên kế hoạch mọi thứ ngay từ đầu."

 

Chính là tôi.

 

Tôi đặc biệt nghiên cứu con đường đó.

 

Tài xế chiéc xe tải đó luôn đánh vợ mình, khi vợ hắn đến bán phế liệu, cô ấy sẽ luôn phàn nàn, phàn nàn về việc hắn đánh đập và phàn nàn về những hành động xấu xa thường ngày của hắn.

 

Hắn nói rằng hắn sẽ đi qua con đường đó để giao hàng vào tối thứ bảy hàng tuần.

 

Nhưng hắn sợ phải lái xe vào ban đêm, hắn sẽ uống rượu để tăng thêm dũng khí, hắn luôn đ.â.m c.h.ế.t chó mèo, nhưng hắn cũng không quan tâm nữa, dù sao trên con đường đó cũng ít người.

 

Tôi cố ý mời Ninh Yên Thi tối hôm đó, hẹn nhất định phải đi qua nơi đó, thậm chí tôi còn quan sát trước lộ trình của tài xế mấy lần.

 

Tôi nói rằng rằng tôi đã suy nghĩ thấu đáo và lên kế hoạch trao thân trọn vẹn cho gã.

 

Gã đã nghĩ về chuyện đó trong một thời gian dài, lần nào tôi cũng chống cự dữ dội.

 

Gã đã c.h.ế.t vào đêm hôm đó, như tôi dự tính, dưới bàn tay của một người lái xe say rượu.

 

Bao gồm cả việc đi đến cuộc hẹn lần này, tôi muốn giải quyết Ninh Tử Tịch.

 

Nếu không, bức ảnh trong tay cô ta sẽ là quả b.o.m hẹn giờ uy h.i.ế.p tôi mãi mãi, bất cứ lúc nào cũng có thể uy h.i.ế.p bà nội và tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nuoc-mat-ca-sau/7.html.]

 

Tôi biết cô ta cũng là một kẻ mất trí, cô ta chắc chắn sẽ không chỉ đơn giản nhìn thấy tôi.

 

Quá trình này có lẽ gần như khiến tôi phải trả giá bằng mạng sống của mình.

 

Tôi tỏ vẻ sợ hãi giống như cô ta khi nhìn thấy tôi trước đây.

 

Cảnh sát ngay lập tức khống chế cô ta, ấn cô ta xuống đất và bảo cô ta không được cử động.

 

Trong cơn hoảng loạn, cô ta giật lấy khẩu s.ú.n.g và b.ắ.n một phát, may mắn là viên đạn trượt và không trúng người.

 

Chậc chậc, hình như cô ta lại thêm một tội nữa thì phải.

 

Nhà tù sẽ là ngôi nhà vĩnh cửu của cô ta.

 

14

 

Khi Giang Trì đến gặp tôi, tôi đang phân loại một số bức ảnh cũ.

 

Sau khi nhìn thấy những bức ảnh tôi cung cấp cho tòa án, khuôn mặt của hắn trở nên tái nhợt.

 

Thấy hắn đi tới, ánh mắt lạnh lùng, thậm chí có chút chán ghét, tôi hỏi: "Anh tới đây làm gì?"

 

Hắn cầm trên tay một tấm ảnh, tấm ảnh chụp ngược sáng, người trong ảnh gầy gò, mặc váy hoa màu trắng, tóc ngắn ngang tai.

 

Hắn run rẩy: "Tuệ Dư, đây là em sao?"

 

Tôi thấy hắn như vậy thì cười thầm: "Có quan trọng không?"

 

Hắn nhìn thấy khung ảnh tôi đặt trên ti vi, có một bức ảnh chính diện của chiếc váy trắng tôi chụp mười năm trước, mắt hắn đỏ hoe.

 

Hắn nói: "Tuệ Dư, anh đã nhận nhầm người."

 

Tôi hỏi nhẹ hắn: “Chuyện đó thì liên quan gì đến tôi?”

 

"Anh cứ tưởng Ninh Tử Tịch là người đã cứu anh, bởi vì trong điện thoại của cô ta có tấm ảnh chụp lưng mặc chiếc váy này."

 

Giang Trì cũng nói với tôi rằng khi hắn mười lăm tuổi, ngôi nhà của hắn bốc cháy.

 

Đó là một cô gái mặc váy trắng đã giúp hắn thoát ra khỏi hiện trường vụ hỏa hoạn, ý thức của hắn lúc đó hơi mờ mịt.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

Hắn chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy chiếc váy trắng với một mảng cây dành dành độc đáo trên váy.

 

Sau đó, hắn nhìn thấy bức ảnh này trong điện thoại của Ninh Tử Tịch.

 

Giang Trì nghĩ cô ta là người đã cứu hắn khỏi đám cháy nhiều năm trước.

 

Cho đến phiên tòa, hắn nhìn thấy những hình ảnh của bằng chứng.

 

Chỉ sau đó hắn mới nhận ra đó là tôi.

 

Tôi nhìn Giang Trì rất bình tĩnh và nói với hắn: "Nhưng anh đã bỏ mặc tôi trong ngọn lửa đó, và tôi suýt c.h.ế.t."

 

Vừa mở miệng, sắc mặt hắn lập tức tái nhợt như tàu lá chuối.

 

Loading...