Chạm để tắt
Chạm để tắt

Nước mắt cá sấu - 5

Cập nhật lúc: 2024-07-19 21:30:57
Lượt xem: 500

Tôi chuyển ra khỏi thành phố biển, đến thành phố phía bắc, để có sống cuộc sống mới.

 

9

 

"Anh trai cô không phải là tên c.h.ế.t tiệt sao?"

 

"Cô ta nói dối! A Trì, đừng tin cô ta, cô ta là người phụ nữ dối trá nhất." Ninh Tử Tịch kém cổ áo Giang Trì, hai mắt đỏ hoe nói: "Anh trai em là người tốt nhất trên đời, tại sao cô ta có thể làm một việc như vậy.”

 

Sau đó, như thể bị kích thích, cô ta ngất đi.

 

Giang Trì cũng ôm cô ta, đang định vội vàng rời khỏi phòng bao.

 

Tôi vươn tay ngăn hắn lại: “Cô ta chỉ đang diễn kịch thôi, đừng tin cô ta.”

 

Giang Trì đẩy tôi ra, tôi đập mạnh vào cửa, lưng đau nhức, nước mắt mấy lần cố kìm nén cuối cùng cũng rơi xuống.

 

"Anh không tin tôi, phải không?"

 

"Tôi chỉ tin những gì tôi nhìn thấy, bất cứ ai cũng có thể bịa ra một câu chuyện."

 

Giang Trì ôm cô ta rồi bước đi không ngoảnh lại.

 

"Anh chỉ tin những gì anh nhìn thấy, tại sao anh lại không kiểm chứng."

 

Hắn không trả lời tôi.

 

10

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

Tôi bị công ty sa thải, và ông chủ đã bồi thường cho tôi N+1.

 

Rõ ràng là ám chỉ có người chào hỏi không giữ được mình.

 

Tôi đã làm việc nhiều năm như vậy, mức bồi thường tôi nhận là khoảng 20 vạn tệ, vì vậy tôi có thể nghỉ ngơi hợp lý.

 

Vào ngày tôi bị sa thải, Ninh Tử Tịch đã nhắn tin, muốn gặp riêng tôi.

 

Khoảnh khắc nhìn thấy tin nhắn, tôi muốn chặn số cô ta.

 

Ngay sau đó tin nhắn tiếp tục đến.

 

[Đừng vội chặn tôi, trên tay tôi có thứ cô có hứng thú.]

 

Tiếp đến là một bức ảnh.

 

Đó là hình ảnh tôi bị lột sạch quần lót, với một con d.a.o khắc chữ c.h.ó c.á.i trên lưng.

 

Tức giận, đau đớn, những ký ức không thể chịu đựng được, những ký ức mà tôi đã kìm nén trong sâu thẳm trái tim mình, đang không ngừng kích thích các dây thần kinh não bộ của tôi.

 

Tay tôi cầm điện thoại nặng đến nỗi nó đã phát ra âm thanh.

 

[Rõ ràng cô biết cái c.h.ế.t anh trai mình không liên quan tới tôi.]

 

Hắn xứng đáng bị như vậy, tại sao lại như bóng ma ám ảnh tôi.

 

[Nếu không muốn đồng nghiệp và người thân trong gia đình nhìn thấy bức ảnh này, cô nên đến cuộc hẹn đúng giờ.]

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nuoc-mat-ca-sau/5.html.]

Cô ta đe dọa tôi.

 

Bà tôi bị bệnh tim và đã được ghép tim nên những bức ảnh này sẽ kích thích bà. Bà đã già và không thể chịu đựng được bất kỳ sự kích thích nào.

 

Khi tôi đến đó, tôi đã bị đánh thuốc mê. Lúc tỉnh dậy, tôi thấy rằng mình đang ở trong một nhà kho cũ. Tay và chân bị trói.

 

Còn Ninh Tử Tịch cầm gậy bóng chày đứng trước mặt tôi, cúi đầu nhìn tôi, dùng gậy nâng cằm tôi lên.

 

"Lại gặp nhau rồi?"

 

"Cô muốn cái quái gì vậy?"

 

"Trả thù cho anh trai tôi, anh tôi c.h.ế.t rồi, đồ c.h.ó c.á.i, cô sao còn có thể sống tốt."

 

Tôi không thể không bật ra một tràng cười vì sự lố bịch của cô ta.

 

Gia đình của cô ta đúng là ai cũng mất trí cả rồi.

 

Có lẽ là gene di truyền.

 

11

 

Tiếng cười của tôi làm Ninh Tử Tịch tức giận, cô ta dùng gậy đánh vào lưng tôi khiến tôi ngã xuống đất.

 

Khuôn mặt của cô ta đầy giận dữ.

 

"Anh trai tôi chỉ yêu cô, tại sao cô lại muốn hại anh ấy? Nếu anh ấy không ra ngoài vào hôm đó, anh ấy đã không c.h.ế.t, gia đình chúng tôi sẽ không quá đau buồn vì cái c.h.ế.t của anh ấy. Gia đình tôi sẽ không bị phá sản. Cô có biết những năm này tôi đã sống như thế nào không?"

 

"Tôi bị mất đi nhà cửa, hắn nhìn tôi giống như một người muốn lấy lòng hắn, cuối cùng chơi chán, đem tôi đến Đông Nam Á chiêu đãi mọi người, không làm vừa ý bọn họ, sẽ bị đánh và chích điện, là cô hủy hoại tôi, tôi vốn là tiểu công chúa nhà giàu cao cao tại thượng, tất cả mọi người nên chiều chuộng tôi."

 

"Tôi đã tìm mọi cách khiến một người đàn ông ở đó yêu tôi, tôi đã thuyết phục anh ta thả tôi ra. Tôi tuyệt vọng, tuyệt vọng, để trở về nước, đến Bắc Thành."

 

Nghe những gì cô ta nói, tôi mỉm cười hài lòng.

 

 

Ninh Tử Tịch bắt nạt tôi không phải là vô cớ, hoàn toàn không phải.

 

Cô ta ghen tị với điểm số của tôi, vì vậy cô ta đã xé sách vở của tôi với một nụ cười trêu chọc, rồi cười nói với anh trai cô ta.

 

Cô ta muốn một học sinh giỏi như tôi phải rời phòng thi cuối cùng, buộc tôi phải nộp một tờ giấy trắng.

 

Cô ta sai tôi chạy việc vặt đi mua trà sữa cho cô ta, hết chê lạnh rồi nóng, tự dưng cô ta không muốn uống nữa.

 

Cô ta cứ ép tôi uống những cốc trà sữa đó cho đến khi tôi uống hết và nôn ra.

 

Cô ta và một đám người nhìn tôi cười: "Tội nghiệp trà sữa còn chưa uống đã nôn ra rồi."

 

Những chữ khắc trên lưng tôi là ý tưởng của Ninh Yến Thi, nhưng bây giờ có vẻ như bức ảnh đã xuất hiện trong tay của Ninh Tử Tịch.

 

Khi đó, cô ta nhờ một nhóm người kéo tôi vào phòng và cố tình chụp ảnh.

 

"Cô xứng đáng phải nhận lấy những điều này."

 

"Cô có quyền gì cười nhạo tôi."

 

Ninh Tử Tịch điên cuồng cầm gậy đánh tôi mấy cái, trong miệng tôi có mùi m.á.u tanh nồng nặc, cả người đau đến không cử động được.

Loading...