Chạm để tắt
Chạm để tắt

Nữ y thân cận của Hoàng Đế ngạo kiều - Chương 12

Cập nhật lúc: 2024-07-10 12:34:28
Lượt xem: 46

12.

 

Ta ở Thanh Châu trọn một tháng, chỉ vì Lương Cảnh Trạm thúc giục mới trở về cung.

yyalyw

 

Khi nhìn thấy Lương Cảnh Trạm lần nữa, sắc mặt hắn còn đen hơn đ.í.t nồi.

 

Có thể bệnh trĩ thực sự tái phát?

 

"Lâm Khanh, nếu trẫm không mời ngươi về kinh, ngươi cả đời đều không muốn quay lại sao?"

 

"Bệ hạ đúng là đa mưu túc trí, tính toán như thần."

 

Ta cười khúc khích.

 

"Về Thanh Châu một tháng, tính cách cũng bạo gan hơn rồi."

 

Bệ hạ đánh phủ đầu ta, dáng vẻ trông rất có sức sống, không hề giống bệnh trĩ tái phát.

 

"Bệ hạ người lừa ta."

 

"Đó gọi là đa mưu túc trí, tính toán như thần."

 

Hắn dùng chiếc quạt gấp gõ gõ đầu ta, miệng cười rõ trông thấy.

 

"Hoàng huynh đến không đúng lúc, quấy rầy đệ với Lâm nữ y rồi."

 

Không sớm thì muộn, Lương Thành Lễ với bộ dáng quái dị tiến vào cung gây chiến, lập tức làm mờ đi cảm xúc đang dâng trào trong lòng ta.

 

"Lâm nữ y không hổ là cao tay. Hoàng đệ hãy lau sạch mắt, chớ có để bị ả ta lừa gạt."

 

Lương Thành Lễ nhìn ta rất kiêu ngạo, ta biết hắn ta không ưa gì ta, thà nói xấu, coi thường ta cũng muốn làm ta xấu mặt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nu-y-than-can-cua-hoang-de-ngao-kieu/chuong-12.html.]

Đây là thứ mà hắn hết miệng gọi là yêu.

 

Nhảm nhí hết sức!

 

Ta căng thẳng nhìn Bệ hạ, dù biết người sẽ tin ta nhưng ta vẫn buồn vì Lương Thành Lễ sỉ nhục ta trước mặt hắn.

 

Ta có nên nên đáp trả không, nhưng đây là nơi của Bệ hạ, làm vậy không thích hợp.

 

"Hoàng huynh chu đáo tỉ mỉ, trẫm cũng hiểu lòng tốt của hoàng huynh. Nếu hoàng huynh có thể tập trung quan sát tình hình ngày đó đi săn, huynh cũng đã không bị bắt suốt 5 năm."

 

"Bây giờ lại thảnh thơi ở đây mà làm khó Lâm nữ y. Hoàng huynh không xứng nhắc lại chuyện cũ."

 

Lương Cảnh Trạm hừ lạnh một tiếng, câu cuối cùng đầy vẻ mỉa mai, nhưng khí chất của bậc đế vương mang theo vẻ kiêu ngạo lại đặc biệt hấp dẫn.

 

Lương Thành Lễ chưa bao giờ nghĩ tới Lương Cảnh Tạm lại vô lễ với hắn ta đến vậy, sắc mặt hết xanh rồi đỏ, nuốt cơn giận xuống làm ta không khỏi bật cười.

 

"Còn cười nữa? Người ta đều đã biến bản thân thành trò hề rồi, ngươi còn ở đây cười ngốc nghếch, ngươi là nữ y danh chính ngôn thuận, do trẫm chính tay đề bạt."

 

“Chúng ta đứng ngồi đều phải thẳng lưng, không khí trong điện có chút ngột ngạt, chúng ta ra ngoài điện ngồi chút.”

 

Lương Cảnh Trạm nhìn thẳng vào Lương Thành Lễ.

 

Trước đây Lương Thành Lễ tự xưng là hoàng đế, trực tiếp phong cho ta làm nữ y của thái y viện.

 

Dù ta lớn lên trong thái y viện nhưng đám lão thái y đều dè bỉu ta, thẳng thừng nói rằng ta không biết mất mặt, vấy bẩn thanh danh của ông nội.

 

Rõ ràng ta có khả năng từng bước trở thành nữ y, nhưng Lương Thành Lễ nhất quyết ép ta theo con đường riêng của hắn, điều này khiến ta phải chịu đựng bị người khác dè bỉu chỉ trích những mấy năm trời.

 

May thay đến khi Lương Cảnh Trạm lên kế vị, hắn đã thu hồi chức vị nữ y của ta, cho ta về lại cấp vị thấp nhất, đào tại mãi đến địa vị bây giờ.

 

Những lời đồn đó mới dừng lại.

 

Trong lòng ta thật sự cảm động, bệ hạ là người rất tốt.

Loading...