Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nữ phụ pháo hôi chỉ nghĩ tiêu tiền - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-09-02 23:11:52
Lượt xem: 107

An Nhan cảm thấy vô cùng kinh ngạc vì lời nói của An Cẩn, suy nghĩ một chút liền hiểu rõ. Anh trai của cô một bộ dạng bá đạo tổng tài cấm dục, thật ra nội tâm bay bổng không khác gì mấy bà tám, thường thường ở thời điểm không ngờ tới sẽ thốt ra những lời lẽ làm người khác kinh ngạc không thôi.

 

Cũng may, chỉ khi đứng trước mặt người nhà hắn mới có thể thả lỏng bản thân như vậy, bên ngoài trưng ra một bộ dạng lạnh lùng người sống chớ lại gần.

 

"Anh! Anh toàn nói những lời ngốc nghếch thôi!" An Nhan có chút bất đắc dĩ với người anh này. Trong nguyên văn, An Cẩn cũng là một pháo hôi, dù danh tiếng cực cao trong thương giới, là tổng tài có một không hai nhưng cũng chỉ cần nam chính xuất hiện liền bị hạ bệ dẫm đạp dưới chân như một con kiến. Sau khi lật đổ An Cẩn, nam chính nhanh chóng thâu tóm An thị, do đó hắn liền trở thành trường kỳ trong giới thương nhân.

Mây đen gặp trăng sáng

 

Không chỉ riêng An Cẩn, một nhà bọn họ tồn tại cũng chỉ có ý nghĩa nhằm nâng cao sự nghiệp nam chính, thúc đẩy tình cảm nam nữ chính phát triển.

 

Nghĩ thấy gia sản nhà mình toàn bộ đều rơi vào tay nam chính, An Nhan không cam lòng. Vẻ mặt thoáng đau khổ suy nghĩ, một lát sau ánh mắt cô sáng lên, trên mặt lộ ra ý cười.

 

Tuy rằng cô có ý thức, nhưng cũng không biết được việc mình làm có ảnh hưởng tới cốt truyện hay không. Đem nhiều gia sản như vậy tặng không cho năm chính, không bằng tự chính mình sử dụng.

 

Sau khi nghĩ thông, An Nhan cũng không biểu lộ cảm xúc gì, cô ngồi dậy, ôm cánh tay An Cẩn làm nũng, chớp chớp mắt nói: "Anh, em muốn mua ít đồ."

 

Ánh mắt của An Nhan chỉ kém viết ba chữ "cho em tiền" viết ở tên mặt.

 

Rất lâu không được em mình làm nũng, An Cẩn vẫn còn tiếc nuối một thời gian đây. Hiện tại cảm giác được độ nóng ở cánh tay, hắn cười đến độ hai mắt cũng cong lên, không chút do dự rút chiếc ví da ra một xấp tiền khoa trương mà nhét hết vào tay An Nhan, không chút bủn xỉn nào nói: "Cầm đi."

 

Em gái từ nhỏ đến lớn đều ngoan ngoãn trưởng thành, chưa bao giờ khiến người khác phải lo lắng, tiền tiêu vặt hàng tháng đều đều đặn mười vạn, chưa bao giờ nghe một lời phàn nàn không đủ dùng từ cô. Hôm nay lại đột nhiên mở miệng hướng hắn xin tiền, An Cẩn tất nhiên là vui vẻ đáp ứng.

 

Hắn đem công ty phát triển tới bộ dáng như vậy,lợi nhuận càng ngày càng hiểu mục đích không phải để cho người nhà dùng hay sao? Ba mẹ hắn xuất thân từ hào môn, từ xưa đến nay thứ không thiếu nhất chính là tiền, căn bản không cần hắn phải chăm sóc.

 

Vì thế hắn kiếm tiền cũng không có gánh nặng gì, trước tiên mua xe, mua nhà, sau đó đầu tư thị trường chứng khoán, tất cả phương thức đầu  tư hắn đều thử cả, tiền cứ thế sinh lời, nhiều càng thêm nhiều.

 

Đang không biết nên dùng vào đâu thì em gái chủ động xin tiền, đã giúp hắn giải quyết một vấn đề khó khăn không hề nhỏ, An Cẩn trong lòng mừng thầm, nghĩ có thể thoải mái mà kiếm tiền cho em gái tiêu cũng là một loại hạnh phúc.

 

Ngày hôm sau, An Nhan trang điểm tinh sảo, tuỳ ý chọn một bộ quần áo thoải mái, lướt qua cũng biết toàn bộ là các thương hiệu nổi tiếng đắt đỏ, phối với chiếc túi Hermes, cô mở ngăn kéo ra, từ trong đống chìa khoá xe chọn lấy một chiếc có cùng màu với trang phục đang mặc. Tới bãi đậu xe, cô bước lên một chiếc Ferrari đỏ rực đầy phong cách, phóng khoáng nổ máy lao vút ra ngoài.

 

Tuy rằng trong nhà có tài xế chuyên dùng, nhưng cô thích nhất là hưởng thụ cảm giác lái xe, đó cũng là những giây phút An Nhan được thả lỏng tâm tình.

 

Chờ cô đem xe dừng ở ven đường, chiếc xe Ferrari màu đỏ cực chói mắt thu hút ánh nhìn của những người qua đường. An Nhiên gỡ kính râm xuống, từ trong xe bước ra, cô cảm nhận được rất nhiều ánh mắt rơi trên người mìn, có kinh diễn, có hâm mộ đương nhiên cũng có ghen ghét.

 

Cô hoàn toàn không để ý, lập tức hướng về cửa hàng xa hoa cao cấp đẩy cửa bước vào, sau khi dạo một vòng. Trên tay cô trừ bỏ xách chiếc túi của mình ra thì không có thứ gì, nhưng hôm nay thu hoạch thực sự phong phú.

 

Một lát sau, tại quầy thanh toán, toàn bộ nHân viên vẻ mặt vui mừng, liên hệ với bên vận chuyển, mang một đống đồ vật được đóng gói chỉnh tề gửi tới địa chỉ biệt thự An Nhiên để lại.

 

Thật đúng là gặp được Thần Tài mà. Cô gái tuy tuổi đang còn rất trẻ nhưng không ngờ ra tay lại hào phóng hư vậy. Trừ bỏ vài đồ vật không thuận mắt,toàn bộ đều cho người gói lại.

 

Kẻ có tiền chính là như vậy, nhân viên cửa hàng nhỏ giọng bàn tán.

 

Mấy chiếc xe chuyển đồ không lâu sau liền xuất hiện trước cửa khu biệt thự, quản gia sau khi nhận đồ liền cho người mang đồ vào phòng tiểu thư.

 

Bảy Tám người giúp việc hai ba lần mới dọn hết đóng đồ. Sau khi kiểm tra bao bì, nhận ra nhãn hiệu trang phục, trang sức, đồ trang điểm, nước hoa, có của na cũng có đồ của nữ...

 

Mua được đồ cần dùng, An Nhan không vội về nhà mà lái xe trên phố vài vòng. Đang lúc muốn về nhà nhìn dóng chiến lợi phẩm của mình thì điện thoại đinh 1 tiếng báo có tin nhắn.

 

Cô tấp xe vào bên đường, mở di động ra liền thấy là tin hắn báo chuyển khoản, Một lần chuyển liền tới 5 tỷ, ngoài An Cẩn ra không còn ai khác.

 

An Nhan thầm nghĩ, chắc do tin nhắn trừ tiền báo về cho An Cẩn cho nên hắn vội vax chuyển nhiều tiền như vậy cho cô,là sợ cô tiêu không đủ.

 

Lần này cô quét một lúc mấy cửa hàng, một lần tiêu là mấy ngàn vạn. Nếu là trước đây, khẳng định An Nhan đã rơi lệ vì tiêu xài hoang phí, nhưng hiện tại, cô cảm thấy vẫn còn tiêu quá ít. Khoảnh khắc An Cẩn chuyển tiền, dĩ vãng cô liền sẽ từ chối, nhưng nghĩ số tiền lớn như vậy, về sau có khả năng rơi vào tay Cố Thanh Dịch bèn dứt khoát nhận lấy.

 

Nhìn chằm chằm số tài khỏan lên tới hơn 5 tỷ, An Nhan có chút phát ngốc, sau khi lấy là tinh thần, cô liền gọi điện cho một người bạn. Nói đúng hơn, đây là bạn của An Cẩn, là một luật sư nổi tiếng, bách chiến bách thắng, đặc biệt đối với việc thu mua công ty, có kinh nghiệm vô cùng phong phú.

 

"Hi anh Trình, em là An Nhan, em gái An Cẩn." Trình Phong hơn An Nhan  5 tuổi, cô bèn dựa theo tuổi tác gọi Trình Phong một tiếng anh.

 

Nghe được âm thanh đáp lại, An Nhan đoán được hắn đang làm việc, vì thế liền nói ngắn gọn: "Thực ra là chuyện này, em đang muốn thu mua lại một só công ty, anh giúp em lựa chọn xem nên mua công ty thế nào thì tốt?"

 

Xoạch, bên kia diện thoại tựa hồ là tiếng bút rơi, sau đó truyền đến âm thanh hoảng sợ kèm nghi vấn: "Em nói em muốn làm gì? Lỗ tai của anh chưa hỏng đấy chứ?"

 

"Anh không nghe lầm đâu, em nói em muốn mua công ty, muốn thử một chút cảm giác lão bản ấy mà." An Nhan xoa xoa lỗ tai, yên lặng đẩy di động cách xa lỗ tai mình một chút.

 

"Nhà em còn thiếu công ty để em lăn lộ hay sao?" TRình Phong hỏi ra nghi hoặc trong lòng. Hắn cùng An Cẩn la bạn đại học, cũng là bạn tốt. Coi An Nhan là em gái ruột của mình, cho nên từ trước đến nay nói chuyện luôn một bộ dạng tuỳ ý.

 

Nghe được lờ này, An Nhan âm thầm thở dài: "Thật ra là em có rất nhiều tiền, nhưng không có chỗ tiêu, nên mới nghĩ tới mua công ty chơi thử."

 

TRình Phong nháy mắt im như thóc, lúng ta úng túng nói: "Tốt."

 

Kẻ có tiền tiêu tiền thế nào, hắn thật sự không lý giải nổi. Muốn mua liền mua đi, dù sao An gia cũng không thiếu chút tiền này. Còn nữa, An Nhan vừa mới tốt nghiệp, tìm chút việc để cô g.i.ế.c thời gian cũng tốt

 

Bởi vì em gái của An Cẩn, nên chuyện thu mua công ty,một tay Trình Phóng đứng ra lo liệu, cho dù văn phòng của hắn có mấy người trợ lý, cùng nhân viên hắn cũng không yên tâm giao phó.

 

Sau khi nghe được ý tưởng của An Nhan, chỉ trong vòng nửa tháng, Trình Phóng liền đem mọi chuyện giải quyết xong. Là một công ty giải trí không lớn cũng không nhỏ, ở giới giải trí liền xếp vị tí tầm trung. Nghệ sĩ dưới trướng có hướng phát triển về mảng phim ảnh cũng có một số nghệ sĩ ra mắt vớ tư cách idol hát nhảy.

 

Ban đầu ông chủ chỉ nghĩ tới việc kiếm tiền thật nhanh, đem nghệ sĩ tới lừa ký hợp đồng, công ty không chút tài nguyên nhưng lời lẽ ngon ngọt dỗ người tới bay bổng. Những người đó liền hồ đồ mà ký vào hợp đòng lên tới mấy năm, thậm chí là mười mấy năm cũng có. Tới lúc phát hiện muốn huỷ bỏ hợp đồng thì lại không trả nổi tiền bồi thường,không còn cách nào khác, chỉ có thể cấn răng phí hoài năm tháng ở đây.

 

Thời điểm An Nhan tiếp nhân công ty, tình huống đã loạn thành như vậy. Vốn dĩ Trình Phong nghĩ rằng giúp An Nhan đứng ra thu mua loại công ty giải trí như vậy, công ty tuy rằng nát bét, nhưng những nghệ sĩ dưới trướng lại không hề tồi. Nếu đào tạo tốt, nói không chừng nâng đỡ vài năm là có thể hồi vốn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nu-phu-phao-hoi-chi-nghi-tieu-tien/chuong-2.html.]

 

Nhưng Trình Phóng vội lắc đầu phủ nhận An Nhan lại không thiếu tiền, nói không chừng mục đích mua công ty nửa vời như vậy chính là để giải trí đi. Kiếm tiền căn bản không nằm trong phạm vi suy nghĩ của cô.

 

Thật ra Trình Phong hiểu lầm An Nhan, giải trí là một chuyện, nhưng nếu có thể kiếm ra tiền, thì đúng là chuyện tốt một cọc.

 

Vào ngày tất cả nghệ sĩ, nhân viên công ty cùng nhau gặp mặt giám đốc mới. An Nhan cố ý trang điểm nhẹ nhàng, đơn giản để cho mọi người chờ đợi. Khi cô đến nơi, hơn hai mươi người thưa thớt, kẻ đứng người ngồi ở đại sảnh công ty. Trừ bỏ trợ lý cùng người đại diện ra, tổng cộng vừa tròn 20 người nghệ sĩ đủ nam đủ nữ.

 

Nghe được động tĩnh, tất cả mọi người hướng mắt nhìn về phía cửa, An Nhan cũng bất động mà đánh giá mọi người. Xác thực toàn là những nghệ sĩ tuyến 18 không chút tiếng tăm, ngừng một chút liền tiến đến trước mặt mọi người.

 

“Chào mọi người, tôi là An Nhan, về sau chính là giám đốc ở đây, cũng là cấp trên của mọi người.” An Nhan hai ba câu đã giới thiệu xong chính mình. 

 

Những nghệ sĩ, trợ lý, cùng nhân viên sau khi nghe giới thiệu cũng nhận ra người đứng trước mặt chính là chủ nhân mới của công ty đang tên bờ vực phá sản này. An Nhan tiếp tục nói: “Tình huống hiện tại của công ty chắc hẳn tất cả đều rõ như ban ngày, có thể vực dậy hay không tôi cũng không nắm chắc. Nếu ai muốn rời đi, hiện tại có thể đi, trong ngày hôm nay liền tìm trợ lý Lý đăng ký, việc giải ước công việc sẽ được thỏa thuận, không cần phải trả tiền vi phạm hợp đồng. Nếu như qua ngày hôm nay, muốn đổi ý rời đi sẽ không còn chuyện tốt như vậy đâu.”

 

Không thể xác định việc công ty có thể đi lên hay không, nhưng trước tiên phải có được lòng tin của nghệ sĩ. Muốn những người này thành tâm mà đi theo cô, đương nhiên cô sẽ không bủn xỉn mà cung cấp tất cả tài nguyên tốt nhất cho họ. Nếu người ở đây, nhưng tâm ở chỗ khác, đứng núi này trông núi nọ, cô sẽ không phí tâm tư trên những người như vậy.

 

Mọi người thấp thỏm chờ mong giám đốc mới, nghĩ rằng sẽ là một người đầu hói bụng phệ, vạn lần không nghĩ tới, đó lại là một người trẻ trung xinh đẹp như vậy.

 

Tất cả đều lui vào góc nhỏ giọng thảo luận, xem bộ dáng An Nhan còn nhỏ tuổi, cùng lắm chỉ mới 21, 22 tuổi nên không đủ làm mọi người tin phục. Sau một hồi do dự, một số người quyết định rời khỏi công ty, đó đều là những nghệ sĩ vừa mới ký hợp đồng không lâu, còn sót lại ít người đã ở đây lâu năm.

 

Sau khi hoàn tất thủ tục đăng ký rời đi, trong số những người ở lại có một người đàn ông bộ dáng nghiêm túc bước tới hỏi: “Sếp An, kế tiếp chúng ta có kế hoạch gì không?”

 

“Kế hoạch?” An Nhan suy nghĩ một lúc, trầm ngâm nói: “Vậy trước tên sửa tên công ty thành giải trí Tinh Quang đi.”

 

“Chỉ như vậy?” Người nọ mở to hai mắt hỏi.

 

“Bằng không?” An Nhan nghi hoặc hỏi.

 

“…” không ai lên tiếng, nhưng bằng mắt thường cũng có thể nhìn ra được vẻ thất vọng trên mặt họ.

 

Những người ở lại đều là nghệ sĩ ký hợp đồng lâu năm, nói không nghĩ tới việc một ngày nổi tiếng là giả, nhưng tất cả thời gian quý giá của họ đều tiêu hao ở chỗ này, hiện tại nếu rời đi cũng chưa chắc đã có công ty nào chịu nhận. Còn không bằng lưu lại thử một chút vận may, cho nên mới có màn hỏi đáp vừa nãy.

 

Nhưng hiển nhiên đáp án của An Nhan không phải là điều mà họ mong đợi.

 

Sau khi họp xong, An Nhan giữ trợ lý Lý ở lại, để anh ta giúp mình xử lý một chút công việc. Đây là người An Cẩn tìm về cho cô, làm người rất nghiêm túc, cẩn thận. An Cẩn sắp xếp hắn tại đây, để tận tâm tận lực giúp đỡ An Nhan.

 

Cho nên, khi nghe xong những lời tính toán của An Nhan, hắn liền kinh ngạc một lát liền bắt đầu đi làm, công ty sửa tên chỉ là chuyện nhỏ, đào nhân tài mới là chuyện chính.

 

Có người trợ giúp, An Nhan không phải lo lắng trước sau, tâm tình vui vẻ mà về nhà. Mà bố mẹ cùng anh trai, khó có khi cả nhà đều đông đủ.

 

“Nhan Nhan về rồi sao? Hôm nay chơi có vui không con?” Thấy con gái vừa trở về, An Dật ngồi ngay ngắn trên sô pha xem báo chí đứng lên, trên mặt toát lên vẻ hiền từ bước tới phía cửa.

 

Ở phòng bếp, Mẫn Điềm liền rửa tay sạch sẽ, bước nhanh ra ngoài, sờ lên khuôn mặt An Nhan, nhỏ giọng đau lòng: “Nhan Nhan của chúng ta gầy đi nhiều rồi…”

 

“Mẹ, con mới đi ra ngoài có một ngày thôi mà.”  An Nhan đối với người nhà, hận không thể đem cô ôm ấp cả ngày, chỉ đành bất đắc dĩ nói.

 

“Mới một ngày thì làm sao? Như vậy cũng đủ mệt mỏi rồi. Theo mẹ thấy, con chỉ cần an ổn ở nhà, rảnh rỗi thì đi mua sắm, dạo phố, cần gì phải lăn lộn ở công ty để mệt mỏi thêm.” Mẫm Điềm nhẹ nhàng khuyên bảo An Nhan.

 

An Cẩn nhìn một màn em gái bị cha mẹ vây quanh, kỳ thật hắn cũng có suy nghĩ như vậy. Một cô gái, thỉnh thoảng có chút tùy hứng như vậy cũng tốt, nhưng việc kiếm tiền là của đàn ông, An Nhan không cần phải nhúng tay vào.

 

Nhưng nếu mà An Nhan thích, lấy tiền đạp vào công ty rách đó không phải là không được, tất cả đều lấy niềm vui của An Nhan là trên hết.

 

Thấy thái độ cô kiên quyết, An Dật cùng Mẫn Điềm cũng không khuyên bảo nữa, liền ở trên bàn ăn liên tiếp gắp đồ ăn cho cô, nhìn thấy An Nhan ăn uống tốt, bọn họ tức khắc cảm thấy vui vẻ.

 

Sau khi ăn xong, An Cẩn thần thần bí bí mà tới gần bên cạnh An Nhan, hướng về phía cô làm một cái mặt quỷ, nói muốn đưa cô tới một nơi cực kỳ thú vị.

 

An Nhan buồn bực nghĩ trong lòng An Cẩn có thể đưa cô tới chỗ nào tốt chứ? Chẳng lẽ lại là một nhà hàng mới khai trương?

 

Nhưng cũng không phải, đó là một nơi cực kỳ xa hoa, cùng quán bar có bộ dáng gần giống nhau, chỉ là ở đây không hề hỗn loạn, mà có khung cảnh yên tĩnh lạ thường.

 

An Cẩn đưa cô vào trong, bảo cô ngồi chờ một lát sẽ có kinh hỉ. Nhưng kinh hỉ chưa tới, cô đã nhịn không nổi mà muốn đi toilet. Giải quyết nỗi buồn xong, vừa mở cửa, liền thấy bên trong có một người đàn ông đang ngồi.

 

Người đàn ông thoạt nhìn tuổi trên dưới 25, dáng người thon dài cân đối, hai mắt đen sáng ngời, môi mỏng hơi mím lại, vẻ nam tính toát lên làm người khác không nhịn được phải nhìn thêm một chút, An Nhan cảm khái “thật đẹp trai”, người nọ quay đầu, thấy cô bước vào, trong mắt hiện lên một chút ngạc nhiên.

 

An Nhan đứng đối diện người nọ, cả hai đều im lặng, An Nhan nhận được tin nhắn của An Cẩn: “Em gái à, đây là ao cá mà anh chuẩn bị cho em. Thế nào? Có vừa lòng không?”

 

An Nhan lập tức hiểu ra tình huống trước mắt là thế nào. Anh trai cô đúng là có một không hai, thật sự là tìm cho cô một người đàn ông.

 

Thật sự có chút vừa lòng, nhưng không khí bây giờ vô cùng xấu hổ.

 

An Nhan bước về phía đối diện ngồi xuống, vươn tay cười nói: “Tôi là An Nhan, anh hẳn là người mà anh trai tôi muốn giới thiệu, anh tên gì?”

 

Ánh mắt lướt qua bàn tay trắng nõn của An Nhan, hắn vươn tay lễ phép chạm nhẹ rồi buông tay, sau đó hướng ánh mắt chăm chú vào cô, miệng phun ra một câu: “Thẩm Lâm là tên của tôi.”

 

Không chú ý tới biểu tình khác lạ trên khuôn mặt Thẩm Lâm, An Nhan lên tiếng giải thích: “Không biết anh trai tôi đã nói gì với anh, nhưng hiện tại tôi không hề có ý định muốn yêu đương. Ý tưởng bao nuôi cũng không có, xin lỗi đã làm anh mất thời gian ở đây.” 

 

Câu nói phía trước, Thẩm Lâm lạnh nhạt lắng nghe, nhưng tới câu sau, mày hắn gắt gao nhíu lại, lên tiếng hỏi: “Vì sao không muốn bao nuôi? Tôi lớn lên khó coi lắm sao?”

 

Loading...