Nữ Phụ Một Lòng Muốn Chết - 4 + 5

Cập nhật lúc: 2024-07-07 22:48:33
Lượt xem: 881

4

 

Dù sao Văn Ý cũng là mục tiêu chinh phục của tôi.

 

Thân là nam phụ thâm tình lại hay thích dối lòng trong sách, hắn có một xuất thân tốt, gia thế hùng mạnh và tuổi thơ không hạnh phúc.

 

Dung Yên là ánh sáng và sự cứu rỗi duy nhất từng xuất hiện trong thời thanh xuân của hắn.

 

Cho dù về sau, hắn trưởng thành tới mức có thể làm rung chuyển được cả các tài phiệt thương nghiệp lớn, gặp đủ mọi loại người, nhưng vẫn chưa từng thay đổi sự cuồng dại của mình dành cho Dung Yên.

 

Sau này, hắn còn trải sẵn đường đi cho nữ chính, chờ nam nữ chính đạt được kết thúc viên mãn, hắn chọn một mình cô đơn nhảy xuống biển, tự chấm dứt cuộc đời mình.

 

Lúc ấy, tôi đang học lớp 11, nữ chính Dung Yên chuyển trường tới đây, tôi mới thức tỉnh thân phận người chinh phục, khi đó Văn Ý đã yêu Dung Yên ngay từ cái nhìn đầu tiên khi thấy cô ta giúp mèo con tránh mưa trong một ngày mưa gió.

 

Nhưng tình yêu của hắn dành cho Dung Yên là sự mịt mờ nhưng thâm tình.

 

Thậm chí, để có thể khiến Dung Yên vui vẻ, hắn còn tiếp nhận đứa con gái mà hắn không thương.

 

Đứa con gái đó chính là tôi.

 

Khi đó Dung Yên lầm tưởng tôi và nam chính Tạ Thư Dư mập mờ với nhau, nên cô ta tan nát cõi lòng, đau khổ muốn ch//ết.

 

Bất kể Văn Ý an ủi cô ta thế nào cũng chẳng ăn thua.

 

Cuối cùng, Văn Ý lựa chọn theo đuổi tôi.

 

Hắn quyết định đặt tôi, tình địch luôn đối đầu với Dung Yên, trước mắt để trông giữ.

 

Buồn cười là khi ấy tôi còn tưởng tất cả những gì mình làm lúc trước cuối cùng đã ủ ấm được trái tim Văn Ý.

 

Tôi còn vui vẻ nói với hệ thống là, quả nhiên chỉ cần bày ra tấm chân tình, dù là núi băng cũng có thể bị hòa tan.

 

Đúng là núi băng có thể bị hòa tan, nhưng tiếc rằng lại không phải vì tôi.

 

5

 

Khi Văn Ý trở về, Tống Nhiên đang trông chừng tôi trong phòng khách.

 

Cậu ta trông quá chặt, làm tôi chẳng làm được gì, buồn chán muốn ch//ết.

 

Thế là tôi bắt đầu chơi game.

 

Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng người hầu chào mừng Văn Ý về nhà.

 

Một giây sau, chiếc máy chơi game trên tay tôi bị đánh bay.

 

Khuôn mặt với đường nét góc cạnh của Văn Ý chợt phóng đại trước mắt tôi.

 

Cảm giác không thể hít thở truyền tới từ cổ họng, ý thức của tôi dần tê dại, chỉ có thể thấy rõ đôi mắt đỏ vằn của Văn Ý.

 

Hắn hỏi tôi: "Rốt cuộc cô giấu Dung Yên ở đâu?"

 

Hóa ra là không tìm thấy người.

 

Tôi không kìm được khẽ nhếch môi cười. Quả nhiên là nữ chính, bày sân khấu ra đó, chẳng cần xuất hiện cũng phải khiến người ta chờ ngóng cho đủ mới được.

 

Có lẽ bị nụ cười của tôi kích thích, Văn Ý càng siết chặt đôi tay lại.

 

Đúng, chính là như thế, bóp ch//ết tôi luôn đi, đến lúc đó tôi không chỉ được đưa về, mà tên cặn bã là anh cũng phải đi ăn cơm nhà nước.

 

Tôi thầm cổ vũ như vậy trong lòng.

 

Nhưng một giây sau, một tiếng quát dữ dội vang lên bên cạnh.

 

Tống Nhiên lao tới, tung một nắm đ.ấ.m nhắm thẳng vào mặt Văn Ý.

 

Văn Ý nghiêng người né tránh, nên lực siết cổ tôi cũng buông lỏng ra.

 

Tôi rơi vào một vòng ôm ấm áp, là của Tống Nhiên.

 

Cậu ta che chở tôi sau người, rồi quay đầu nhìn Văn Ý, người anh thế giao mà cậu ta đã sùng bái từ nhỏ, với khuôn mặt đầy phẫn nộ.

 

"Văn Ý, vừa nãy anh suýt nữa thì gi//ết ch//ết chị ấy rồi!"

 

Văn Ý vốn hơi chút ngạc nhiên nhìn bàn tay mình, nghe vậy thì ngẩng đầu, lướt qua tôi đang im lặng đứng sau Tống Nhiên, ánh mắt lại trở nên lạnh lùng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nu-phu-mot-long-muon-chet/4-5.html.]

Hắn nói: "Tống Nhiên, Hứa Phong là vị hôn thê của anh, tất cả mọi chuyện giữa anh và cô ta không liên quan tới em."

 

Dứt lời, hắn lướt qua Tống Nhiên, lập tức ra lệnh cho tôi: "Tới đây."

 

Tôi không cử động, nhưng Tống Nhiên lại không chịu nổi nữa, che chở tôi kín kẽ hơn, rồi quát to với hắn: "Chị ấy là vị hôn thê của anh, bình thường anh đối xử với chị ấy như vậy sao? Cho cho phép anh đối xử với chị ấy như thế?!"

 

"Cô ta thuê người bắt cóc Dung Yên, đến giờ còn chưa rõ Dung Yên sống ch//ết thế nào!" Cuối cùng Văn Ý cũng bị Tống Nhiên chọc giận, gân xanh gồ lên trên cần cổ trắng nõn của hắn.

 

"Tống Nhiên, nhớ cho kỹ lúc cậu mới về nhà họ Tống, là ai chủ động giúp cậu thích ứng với mọi thứ, dẫn cậu trở lại cái giới này, tránh cho cậu rơi vào vận mệnh bị xa lánh? Dung Yên tốt với cậu như thế, cậu đừng có vong ơn phụ nghĩa."

 

Tống Nhiên nghe vậy thì im lặng, khi gặp chuyện liên quan tới Dung Yên, cậu ta luôn dễ dàng thỏa hiệp như thế.

 

Nhưng đến giờ phút này, cậu ta chỉ im lặng một lúc rồi đột nhiên hỏi.

 

"Có chứng cứ gì không?"

 

"Sao cơ?"

 

"Tôi hỏi có chứng cớ gì không?" Giọng Tống Nhiên bỗng trở nên kích động: "Từ đầu tới cuối vốn chẳng hề có chứng cứ chứng minh là Hứa Phong làm, nhưng dựa vào cái gì mà cả đám các người đều chỉ nhằm vào chị ấy như thế?"

 

Nghe câu này, tôi không kìm được ngẩng đầu lên nhìn cậu ta.

 

Hóa ra là cậu ta cũng biết, nhưng vẫn đòi chứng cứ. Nhưng lúc trước dù không có chứng cứ, cậu ta vẫn vì Dung Yên chi trích tôi, sao giờ lại tỏ ra chính công vô tư như thế chứ?

 

"Cô ta làm những chuyện sai trái với Dung Yên còn chưa đủ nhiều sao?" Giọng Văn Ý khàn đi vì tức giận: "Những năm gần đây, cô ta hãm hại Dung Yên vô số lần, cướp đồ của Dung Yên, tất cả những chuyện này rõ rành rành như ban ngày, lần nào Dung Yên cũng rộng lượng tha thứ cho cô ta, vậy còn chưa đủ sao?"

 

...

 

Tống Nhiên im lặng, còn tôi đứng sau nghe bọn họ tranh luận, không kìm được muốn cười thành tiếng.

 

Đương nhiên Dung Yên phải tha thứ cho tôi rồi, không có tôi thì ai có thể làm nổi bật lên sự rộng lượng lương thiện của cô ta chứ.

 

Ngay lúc tôi không còn kiên nhẫn, không kìm được muốn ngáp một cái rồi nói vài lời kích thích để Văn Ý gi//ết mình.

 

 Tống Nhiên lên tiếng: "Tôi tin tưởng chị ấy."

 

"Gì cơ?" Lần này tới lượt tôi không tin tưởng nổi.

 

"Tôi tin tưởng Hứa Phong, tôi tin chị ấy vô tội." Tống Nhiên lớn tiếng nhắc lại câu này.

 

Văn Ý đứng ở phía đối diện nhìn chúng tôi với ánh mắt dần trở nên u ám tăm tối.

 

"Cậu đừng tin tôi." Tôi đứng sau lưng Tống Nhiên, mở miệng châm chọc: "Đã nhiều lần khăng khăng tôi là kẻ xấu rồi, thêm lần này cũng chẳng sao."

 

Dứt lời, tôi lướt qua Tống Nhiên rồi lập tức đi ra ngoài.

 

Nhưng lại bị cậu ta bắt lấy cổ tay. Tôi quay đầu nhìn, cậu ta không nhìn tôi, mà nhìn Văn Ý ở phía đối diện, mở miệng hỏi: "Một người phải ở trong tình huống như thế nào thì mới chọn cái ch//ết để chứng minh sự trong sạch cho bản thân?"

 

"Tống Nhiên, đừng bị cô ta lừa." Văn Ý lạnh lùng nhắc nhở.

 

Nhưng Tống Nhiên không để ý tới hắn, mà tiếp tục nói: "Dọc đường về, tôi cứ nghĩ mãi vấn đề này. Một người, nếu oan ức đến mức còn không sợ cả cái ch//ết, muốn dùng cách này để tự chứng tỏ sự trong sạch của bản thân, như vậy chỉ có thể là..." 

 

Cậu ta khựng lại chốc lát, cố nuốt xuống chút chua xót kia, rồi mới nói tiếp: "Chỉ có thể là do cô ấy đã trải qua rất nhiều lần bị mọi người hiểu lầm nhưng chẳng thể nào biện minh từ trước đó, chỉ có thể dùng cách này để chứng minh bản thân. Văn Ý, lúc anh bỏ rơi chị ấy, chị ấy nh//ảy lầu ngay trước mặt tôi, chị ấy thật sự không mu/ốn sống nữa rồi."

 

Hay đấy, giờ tôi coi như hiểu ánh mắt Tống Nhiên nhìn tôi rồi không kìm được đảo mắt khắp nơi là đang tưởng tượng cái gì rồi.

 

Có lẽ là nụ cười phát ra từ tận đáy lòng trên mặt tôi khi nh//ảy lầu lúc trước đã bị cậu ta hiểu là nụ cười gượng thoải mái khi được giải thoát.

 

Tôi nhìn thấy ngón tay dưới cổ tay áo của Văn Ý run run, trong con mắt thâm trầm kia hiện lên chút đau đớn.

 

Tôi không kìm được muốn lên tiếng cắt ngang những gì bọn họ đang tưởng tượng.

 

Nhưng ngay sau đó tôi đã bị Tống Nhiên kéo tới cổng chính nhà họ Văn.

 

Miệng cậu ta còn không ngừng lẩm bẩm: "Bọn họ không tin chị, lần này tôi tin, Hứa Phong, chị đi theo tôi đi."

 

"Không được." Lần này tới lượt tôi bỏ rơi cậu ta.

 

Trong ánh mắt kinh ngạc của Tống Nhiên, tôi nở nụ cười lạnh với cậu ta.

 

"Tôi đã bảo rồi Tống Nhiên ạ, cậu đừng giả làm người tốt nữa, giờ tôi không còn tin tưởng cậu nữa đâu."

 

Dù sao nhìn dáng vẻ cậu ta như vậy, cứ ở cạnh cậu ta thì tôi đừng mong tìm được cơ hội về nhà.

 

Văn Ý đang ở trạng thái nổi giận đùng đùng thế này dễ bị kích thích hơn, chỉ cần làm thỏa đáng thì có thể đạt được kết thúc viên mãn với tôi về nhà, hắn vào ăn cơm nhà nước.

 

Bình luận

5 bình luận

Loading...