Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nữ phụ ác độc bị các nam chính nghe được tiếng lòng - Chương 603

Cập nhật lúc: 2024-09-19 18:18:51
Lượt xem: 5

 

Liễu Thịnh có chút không rõ, vì cái gì mọi người đều có ký ức, nhưng hắn không có? Hơn nữa không chỉ không có, thậm chí cả Diệp Khanh Oản hắn cũng hoàn toàn quên mất không còn một mảnh?

Hắn ở chu kỳ trước, đã làm chuyện gì đại nghịch bất đạo, thiên địa bất dung sao?

Hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn Diệp Khanh Oản một cái, phát hiện nàng đang cười tủm tỉm nhìn mình, suy nghĩ cẩn thận lại, đại khái là lần tuần hoàn trước, hắn cùng Diệp Khanh Oản tu thành chính quả, cho nên lần này bị trừng phạt, xóa sạch ký ức của hắn. 

Những thứ như vòng tuần hoàn, luân hồi này rõ ràng là điều người thường khó chấp nhận. Nhưng vì một lý do nào đó, hắn có thể chấp nhận ngay lập tức rồi.

Hơn nữa cảm giác còn rất không tồi.

Trở lại trong thành, mấy người tìm tiệm cơm ăn cơm.

Diệp Khanh Oản ngồi xuống bên cạnh Liễu Thịnh, Nam Cung Mộ Vân nhanh chóng muốn ngồi ở bên kia của nàng, kết quả bị Ninh Thiếu Khanh tiến lên trước, cười tủm tỉm nói: “Vị trí này không ai ngồi, ta đây sẽ ngồi.”

Nam Cung Mộ Vân:......

Thôi kệ, không lấy được thì ngồi đối diện.

Đồ ăn được dọn ra, Diệp Khanh Oản không có động đũa, mắt trông mong chờ Thái phó gắp đồ ăn cho nàng.

Liễu Thịnh nhìn nàng, cười cười, gỡ bỏ xương cá, đặt vào trong chén của nàng.

Đôi mắt của Diệp Khanh Oản lập tức cong lên, cao hứng nói: “Tạ Thái phó.”

Vừa lúc nàng chuẩn bị ăn, Nam Cung Mộ Vân đã gắp một chiếc đùi gà vào trong chén của nàng: “Cá có gì ngon, ăn đùi gà, rất bổ dưỡng, ngươi xem ngươi gầy như vậy rồi.”

Hắn vừa dứt lời, Ninh Thiếu Khanh liền ném một con cua vào: “Đùi gà không phải cái gì hiếm lạ, ăn cua đi.” 

Nàng trước kia thích ăn cua, hắn đều nhớ kỹ.

Nam Cung Mộ Vân nhíu mày, thập phần bất mãn nhìn chằm chằm hắn, cũng không cam lòng yếu thế, ưỡn n.g.ự.c nhìn hắn.

Thế là hai người bắt đầu lần lượt gắp các món ăn khác nhau, chất các loại đồ ăn ngon vào bát của Diệp Khanh Oản.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nu-phu-ac-doc-bi-cac-nam-chinh-nghe-duoc-tieng-long/chuong-603.html.]

Một cái chén chất chồng như một ngọn núi nhỏ. 

Trên bàn cơm ba người còn lại lẳng lặng nhìn hai người bọn họ bực bội, cuối cùng vẫn là Hạ Tuyết Kiến không nhịn được nữa, dùng đũa hất bay đôi đũa của hai người bọn họ: “Các ngươi dây dưa xong chưa, còn ăn nữa không?”

Hai người lúc này mới tức giận ngoảnh mặt đi, không phản ứng đối phương.

Diệp Khanh Oản cũng to đầu, đưa cho bọn họ mỗi người một chiếc đũa, như dỗ dành tiểu hài tử: “Nhanh ăn đi.”

“Hảo.” Nam Cung Mộ Vân mặt mày hớn hở, lại lần nữa cầm lấy chiếc đũa bắt đầu ăn.

Ninh Thiếu Khanh cũng coi như vừa lòng, tiểu gia đại nhân đại lượng, không cùng Vương gia nhà ngươi so đo.

Diệp Khanh Oản nhìn bát chất đống như núi, không biết phải làm sao xuống tay.

Liễu Thịnh bưng bát đầy đồ ăn đi, đặt bát đầy thịt cua trước mặt nàng, cười nói: “Ăn đi.”

Diệp Khanh Oản nghiêng người nhỏ giọng nói: “Sao ngươi biết ta thích ăn cua?”

Liễu Thịnh cũng cười cúi đầu, tiến đến bên tai nàng, phối hợp với nàng nhỏ giọng nói: “Không biết, chỉ cảm thấy ngươi thích ăn.” 

Diệp Khanh Oản vui vẻ cười, còn muốn nói cái gì, liền nghe được Nam Cung Mộ Vân tức giận bất bình nói: “Ăn không nói, ngủ không nói, Liễu Thái phó, đây chính là ngươi dạy chúng ta.”

Liễu Thịnh cười ngồi trở lại, không nhìn hắn, duỗi tay giúp Diệp Khanh Oản vén phần tóc mái gãy ra sau tai, giúp nàng ăn cơm thoải mái hơn: “Cửu vương gia nói đúng, sau khi chúng ta an nghỉ, cũng không thể nói.”

Chậc.

Nam Cung Mộ Vân có chút đau trứng, cái gì kêu khi các ngươi an nghỉ?

Ninh Thiếu Khanh tuy rằng cũng cảm thấy thái quá, nhưng nhìn thấy Nam Cung Mộ Vân bị chặn họng, trong lòng vẫn rất vui vẻ.

Quả nhiên nha, gừng càng già càng cay, hồ ly vẫn xảo quyệt như ngày nào, muốn thu thập Nam Cung Mộ Vân, vẫn phải trông cậy vào Liễu Thịnh, lão phúc hắc của chúng ta.

Ta hiện tại đơn phương tuyên bố, từ nay về sau, ta sẽ sát cánh cùng Liễu Thịnh trên con đường chọc tức Nam Cung Mộ Vân tức chớt.

Hạ Tuyết Kiến nghe ba đại nam nhân bọn họ cãi nhau, cảm thấy thật là ấu trĩ, nàng ngước mắt lên, liếc nhìn món thịt cua đã bóc vỏ trong bát của Diệp Khanh Oản, yên lặng đem chén của mình đẩy qua: “Cho ta một ít.”

“Ta đã ăn nó rồi.”

“Ta không chê.” Nói xong dứt khoát tự mình động tay, lấy một thìa từ trong bát của Diệp Khanh Oản.

Loading...