Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nữ Hôn - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-10-01 08:07:20
Lượt xem: 917

Phó Khải Thừa nâng mặt tôi lên, nói: "Em yêu, đợi em thi đậu thạc sỹ, anh cũng sẽ đăng lên vòng bạn bè cho em, anh muốn cho bọn họ biết vợ anh giỏi giang như thế nào!"

Đúng vậy, để xứng đáng với anh ta, nếu tôi thật sự có thể thi đậu... thì tốt biết mấy.

Cứ như vậy, lại một năm trôi qua.

Trong năm đó, Phó Khải Thừa được công ty trọng dụng, thăng chức, thu nhập cũng tăng lên đáng kể.

Anh ta càng ngày càng bận, đôi khi tăng ca đến tận khuya, đói bụng lả người mới về nhà, tôi vội vàng cất tài liệu ôn thi đi nấu cơm cho anh ta, anh ta cũng chưa bao giờ phàn nàn gì.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Cho đến một lần, anh ta bị đau dạ dày đến mức ngất xỉu, được đồng nghiệp đưa đến bệnh viện, nghe bác sĩ nói là do anh ta ăn uống không điều độ trong thời gian dài.

Lúc đó, tôi thật sự rất tự trách - Từ đó về sau, tối nào tôi cũng đến công ty đưa cơm cho anh ta, hai giờ đi chợ, ba giờ nấu xong, ban giờ rưỡi đúng giờ giao đến lễ tân.

Lâu dần, cô bé lễ tân ở công ty anh ta bắt chuyện với tôi: "Thật ngưỡng mộ thầy Phó, có người vợ đảm đang như vậy."

Tôi ngại ngùng cười, xoa xoa tay vào vạt áo: "Mọi người đều ngưỡng mộ tôi được gả cho anh ấy, anh ấy vừa thông minh vừa có năng lực, đâu giống tôi, thi cử cũng không biết."

Cô bé thân thiết nắm lấy tay tôi: "Thầy Phó còn nói, đợi chị thi đậu thạc sỹ, sẽ đưa chị đến đây làm việc! Đến lúc đó, chúng ta sẽ là đồng nghiệp!"

Tôi im lặng lắng nghe, vừa có chút hư vinh, vừa có chút xấu hổ.

Trên đường về nhà, tàu điện ngầm hiếm hoi có chỗ trống, tôi ngồi dựa cửa sổ, lướt vòng bạn bè.

Người bạn bị lừa thuê nhà cuối cùng cũng đã an cư lạc nghiệp, ít nhất cũng đã thuê được một căn hộ một phòng ngủ ở trung tâm thành phố - Cô ấy lương tháng 6500 tệ, tiền thuê nhà 2800 tệ.

Người bạn làm việc không suôn sẻ lại đi làm thêm ở quán trà sữa - Cô ấy cũng giống tôi, học ngành khoa học sinh học, ngành không quá kén chọn, trường cũng khá tốt, không biết sao lại ra nông nỗi này.

Còn người bạn xui xẻo kia, quen phải anh chàng bạn trai keo kiệt, cuối cùng cũng chia tay - Vậy mà bạn trai lại muốn cô ấy thanh toán chi phí yêu đương ba năm, ngay cả bánh chẻo mẹ cô ấy gói cũng phải tính tiền tám hào một cái.

So với những người bạn này, tôi hẳn là may mắn rồi nhỉ?

Họ thường xuyên nhắn tin, nói rằng bản thân rất mệt mỏi, lại nói rất ngưỡng mộ tôi, vậy tôi hẳn là may mắn rồi nhỉ?

Còn có gì không hài lòng nữa chứ?

Điện thoại rung lên, tôi bừng tỉnh khỏi hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ xe, xem tin nhắn mới.

Là giáo sư thời đại học của tôi, nói lúc dọn dẹp văn phòng, tìm thấy ảnh chụp chung của tôi và bà ấy, chụp lại gửi cho tôi xem.

Bà ấy tay cầm bó hoa, tôi đứng bên cạnh bà ấy, phía sau là băng rôn Hội thảo học thuật kết thúc thành công, lúc đó, trên mặt chúng tôi đều là nụ cười tràn đầy nhiệt huyết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nu-hon/chuong-4.html.]

Bà ấy gửi tin nhắn hỏi: "Lữ Nghiên, dạo này đang bận gì vậy?"

Tôi có chút chột dạ: "Thưa cô, em đang ôn thi thạc sỹ ạ."

"Tuyệt quá! Cô thấy em rất có năng khiếu, hi vọng chúng ta còn có duyên, lại làm thầy trò!"

Tôi không trả lời, nhanh chóng tắt màn hình, tay run rẩy.

Hành khách bên cạnh đưa cho tôi một tờ khăn giấy, tôi mới phát hiện ra mình vậy mà lại đang khóc.

Phó Khải Thừa gửi ảnh đến, là hộp cơm trưa tôi chuẩn bị kỹ lưỡng, đặt trên bàn làm việc của anh ta.

Anh ta nói: "Đồng nghiệp ngửi thấy mùi thơm đến xin anh sườn, anh không cho đâu, em yêu, bọn họ ghen tị với anh c.h.ế.t mất."

Tôi lau khô nước mắt, trả lời ba biểu tượng trái tim, tàu điện ngầm báo tới trạm, tôi đứng dậy xuống xe.

Chúng tôi là một cặp vợ chồng đáng ghen tị như vậy, còn có gì không hài lòng nữa chứ?

03

Lần thi thạc sỹ thứ hai, lại thất bại.

Chỉ trong vòng hai năm, tôi và Phó Khải Thừa đã tích lũy được một triệu tệ tiền mặt.

Trong đó, không có một đồng nào là do tôi kiếm ra.

Nửa đêm, tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại, liên tục chuyển đổi giữa giao diện điểm thi thạc sỹ và giao diện số dư tài khoản.

Có người tuổi trẻ tài cao, có người lại chẳng làm nên trò trống gì.

Lần đầu tiên tôi bắt đầu suy nghĩ, có phải mình không xứng với Phó Khải Thừa hay không.

Nhưng anh ta vẫn dịu dàng ôm tôi, an ủi tôi: "Không được nói bậy, em yêu, Em chính là hậu phương vững chắc nhất của anh, nếu không có em quản lý tài chính, thì số tiền này chắc anh đã tiêu sạch từ lâu rồi."

Tôi vùi đầu vào vai anh ta khóc nức nở: "Em thi không đậu, em thật sự đã phụ lòng rất nhiều người, phụ lòng thầy cô, cũng phụ lòng anh..."

Anh ta nhẹ nhàng vỗ về lưng tôi, không hề có chút oán trách: "Không, là anh không nên nhắc đến chuyện thi thạc sỹ với em, anh không nên tạo áp lực cho em, có lẽ em không thích hợp để học tiếp nữa."

Anh ta nói, nếu không, em yêu, anh nuôi em cả đời được không?

Em đi uống trà, đi làm móng, đi đu idol, đi du lịch, làm tất cả những điều vui vẻ trên thế giới này, anh muốn biến em thành nàng công chúa hạnh phúc nhất thế gian!

Tôi nước mắt lưng tròng nhìn anh ta, nụ cười của anh ta, ánh mắt của anh ta, không điều gì là không khiến tôi xấu hổ.

Loading...