Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nữ Hôn - Chương 16

Cập nhật lúc: 2024-10-01 08:13:55
Lượt xem: 797

Anh ta nói: "Em yêu, sao anh cảm thấy... lời em nói có ý gì khác vậy?"

Tôi quả thực là đang nói bóng gió, anh ta cũng quả thực là chột dạ.

Tôi giả vờ ra vẻ dựa dẫm vào anh ta, giải thích: "Em không muốn anh bận rộn như vậy, muốn anh dành nhiều thời gian hơn cho em và Minh Tâm."

Nói xong câu này, tôi bỗng cảm thấy thật nực cười.

Tôi luôn nghĩ rằng mình rất phụ thuộc vào Phó Khải Thừa - Tôi không có việc làm, không có tiền, không có học thức và tầm nhìn xuất chúng, tôi từng nghĩ rằng nếu rời xa Phó Khải Thừa, cuộc đời tôi sẽ sụp đổ, tự mình chuốc lấy diệt vong.

Nhưng mãi cho đến khi nói ra câu này, tôi mới phát hiện ra, thực ra không phải anh ta mang đến cho tôi cuộc sống sung túc, thoải mái.

Mà là tôi mang đến cho anh ta cuộc sống sung túc, thoải mái mới đúng.

Là tôi để anh ta cơm bưng nước rót, quần áo có người giặt; là tôi để anh ta được mặc vest bảnh bao, phong độ ngời ngời; là tôi sinh ra Minh Tâm, để anh ta được hưởng niềm vui gia đình, nối dõi tông đường...

Còn tôi thì sao?

Nếu tôi không yêu anh ta, không lấy anh ta, thì giờ phút này, tôi sẽ đang ở đâu, làm gì?

Có thể sau khi tốt nghiệp đại học, tôi sẽ tìm một công việc lương 6500 tệ, thuê một căn nhà 2800 tệ, có lẽ sẽ bị môi giới lừa đảo, nhưng cuối cùng cũng sẽ dựa vào chính đôi tay của mình, từng chút một tích cóp mua được một căn nhà nhỏ 29 mét vuông.

Có thể vừa làm thêm, vừa quyết tâm ôn thi thạc sỹ, có thể cơ thể sẽ rất mệt mỏi, cũng có thể sẽ thất bại ba năm lần, nhưng bên cạnh sẽ không còn ai làm tôi nản lòng, từng đồng từng hào đều là do mình tự kiếm được.

Cũng có thể gom ít tiền, về quê làm chút kinh doanh nhỏ, dù chỉ là bày quán bán đồ ăn vặt. Một cái bánh bao tám hào, mỗi phần mười cái, một tối có khi cũng kiếm được trăm, trăm tám chục đồng. Trên đường về mua một chai nước ngọt, còn lại thì để dành mở tiệm nhỏ..

Nhưng tôi lại chọn con đường tắt tưởng chừng như hào nhoáng và thoải mái nhất.

Những bụi cây tưởng chừng như nở đầy hoa kia, lại cứa vào da thịt tôi, khiến tôi chảy máu.

Những ngọn đèn tưởng chừng như lấp lánh kia, thực ra là lửa nghiệp thiêu đốt vĩnh hằng, khiến tôi đau đớn.

Khi tôi đi trên con đường tắt này, những tiếng "ghen tị" xung quanh như lời nguyền rủa, khiến tôi lạc lối và hoang mang.

Khi họ nói rằng hôn nhân có thể giúp tôi nhảy vọt giai cấp, tôi liền thử liều mình leo lên, leo lên ngọn núi đầy d.a.o găm chông chênh kia.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Nhưng khi tôi đứng trên đỉnh núi, nhìn xuống - những thứ đỏ tươi dọc đường đâu phải là hoa, đó là m.á.u là thịt của tôi; những thứ trắng xóa dọc đường đâu phải là ánh sáng, đó là xương là da của tôi...

Cuộc hôn nhân này là một cực hình, từng nhát từng nhát dày vò tôi đến kiệt quệ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nu-hon/chuong-16.html.]

Tôi tàn tạ, tôi gầy gò, tôi khom lưng với thân thể trẻ trung để chứa đựng một linh hồn già nua.

Phó Khải Thừa là "con quỷ", nếu tôi không tỉnh ngộ sớm thì tôi sẽ trở thành "kẻ đồng lõa" tiếp tay cho kẻ ác.

Tôi rất chắc chắn, tôi không cam tâm...

Tôi không cam tâm!

Chẳng bao lâu sau, tôi đã xác định được "người phụ nữ đó" là ai.

Trước đây, mỗi lần tôi đến công ty đưa cơm cho Phó Khải Thừa, cô gái lễ tân luôn trò chuyện rất thân thiện với tôi.

Đó là một người phụ nữ trẻ trung, xinh đẹp và lanh lợi.

Khoảng hai năm trước, lễ tân đã được thay thế, tôi cứ nghĩ cô ta đã nghỉ việc, nhưng lại nghe lễ tân mới nói rằng, cô ta đã thi đậu thạc sỹ trong thời gian rảnh rỗi, hiện đang làm xử lý dữ liệu ở bộ phận dự án.

Tôi nhớ trong lịch sử trò chuyện, người phụ nữ đó từng nói, Phó Khải Thừa vừa vào công ty đã khuyên cô ta học thạc sỹ, chắc chắn là cô ta rồi.

Tài khoản mà cô ta dùng để liên lạc với Phó Khải Thừa là một tài khoản phụ, trong vòng bạn bè không có ảnh tự sướng, nhưng vẫn có thể tìm ra một số thông tin hữu ích.

Ví dụ như, cô ta đăng ảnh ăn lẩu, kèm theo dòng chữ: Đậu phộng xay nhìn thơm quá, tiếc là mình bị dị ứng đậu phộng.

Lại ví dụ như, tôi phát hiện hộp cơm mà tôi nấu cho Phó Khải Thừa, thường xuyên xuất hiện trong đĩa thức ăn của cô ta.

Vì vậy, ngày hôm sau, tôi đã làm bánh đậu phộng cho Phó Khải Thừa, còn cố tình đóng gói thêm một ít để chia cho nhân viên công ty anh ta.

Quả nhiên, khi tôi đến văn phòng bộ phận dự án, chia bánh đậu phộng cho người phụ nữ đó, và nhiệt tình bảo cô ta ăn thử một miếng...

Cô ta nắm lấy tay tôi với vẻ tiếc nuối: "Chị dâu, em bị dị ứng đậu phộng, tiếc ghê, nhìn cái này ngon quá mà!"

Tôi nắm lại tay cô ta: "Biết trước em bị dị ứng đậu phộng thì chị đã mang cái khác cho em rồi, nghe bảo hôm qua mọi người ở tiệc rượu uống nhiều, nên chị mới nghĩ đến việc làm chút bánh ngọt thanh đạm."

"À đúng rồi chị dâu, hôm qua dự tiệc, sao chị không đến vậy?" Nghe tôi nhắc đến bữa tiệc, cô ta hỏi.

"Ồ, bận con nhỏ nên không đi được." Tôi cố tình nói, "Đừng nhắc nữa, Khải Thừa còn đặc biệt mua cho chị một cái váy, kết quả chị béo quá mặc không vừa, không biết anh ấy nghĩ gì nữa."

Cô ta sững người một lúc, rồi nhanh chóng nở nụ cười: "Mua nhầm thôi mà, chắc chắn không phải cố ý đâu!"

Vừa dứt lời, Phó Khải Thừa xuất hiện ở cửa văn phòng, gõ cửa, sắc mặt có chút khó coi.

Loading...