Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nụ Hôn Hồng Nhan - Chương 12

Cập nhật lúc: 2024-05-31 19:30:54
Lượt xem: 623

Sau khi gửi xong, tôi xóa số anh ta, tắt máy và tiến vào sân bay.

 

Nhưng kết quả là tôi lại bắt gặp một người không ngờ tại phòng chờ.

 

Là anh Khải.

 

Đối mặt với người này, ừm... là bạn trai cũ của bạn trai cũ ư? Tôi có chút ngại ngùng, định không nói gì.

 

Nhưng anh Khải lại chủ động chào hỏi tôi: "Chào cô, cô là Đồng Nhan đúng không, tôi biết cô, bạn gái của A Tự."

 

?

 

Xong rồi, tên khốn này sẽ không đánh nhau, giật tóc với tôi giữa chốn đông người chứ?

 

Vì tôi đã bẻ thẳng bạn trai của anh ta ư?

 

Tôi cảnh giác nhìn anh ta: "Anh có việc gì à?"

 

Anh Khải nở nụ cười: "Không có gì đâu, đúng rồi, A Tự đâu, không đi cùng cô à?"

 

Tôi lạnh nhạt: "Không. Tôi ở cùng anh ta làm gì?"

 

Anh Khải: "Hai người không phải ở bên nhau sao, cô ra nước ngoài một mình mà A Tự không đi cùng à?"

 

Nói nhiều quá.

 

Tôi không quan tâm tới anh ta nữa.

 

Anh Khải ngạc nhiên nhìn tôi vài lần, đột nhiên đứng dậy đi gọi điện thoại.

 

Tôi cảm thấy anh ta định tìm người đến đánh tôi.

 

Nhưng tôi không sợ, ban ngày ban mặt thế này, chẳng lẽ ai cũng là Thái tử ư?

 

Nhưng tôi không ngờ, anh Khải lại gọi Thái tử đến thật.

 

15.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nu-hon-hong-nhan/chuong-12.html.]

 

Lúc nhìn thấy Hạ Văn Tự xuất hiện, tôi rối bời.

 

Anh ta mặc một bộ vest đen chỉnh tề, đi giày da bóng lưỡng, sau lưng còn có mấy vệ sĩ mặc đồ đen đi theo.

 

Ba chữ "bạn học Hạ" đột nhiên mắc kẹt trong cổ họng tôi.

 

Bây giờ, anh ta không còn là chàng sinh viên mua hai cây xúc xích ngoài cổng trường nữa.

 

Hồi ở trường, thực ra không cảm thấy có gì khác biệt lắm.

 

Mọi người đều là sinh viên cùng lên lớp, cùng ăn cơm.

 

Nhưng một khi bước vào xã hội, khoảng cách giữa người với người sẽ dần bộc lộ.

 

Địa vị, thân phận, trang phục, khí chất.

 

Chỉ mới nửa năm thôi, mà khác biệt một trời một vực.

 

Bây giờ, anh ta đã là Hạ tổng rồi.

 

Là Thái tử gia của dòng họ Hạ giàu có bậc nhất.

 

Hạ Văn Tự bước tới trước mặt tôi, liếc mắt xuống hành lý của tôi, đôi mày rậm nhíu chặt.

 

"Đi đâu?"

 

Chúng tôi đã lâu không gặp, bất ngờ nhìn thấy anh ta, tôi nhất thời luống cuống.

 

Anh ta lại giơ điện thoại ra, trên đó là tin nhắn tạm biệt mà tôi đã gửi cách đây vài giờ.

 

"Đồng Nhan, tôi cho cô ba phút để giải thích."

 

Anh Khải bên cạnh vẫn không ngừng dèm pha:

 

"A Tự, có phải cô ta định trốn ra nước ngoài không? Vậy thì có phải tôi lập công lớn với anh rồi không? Tôi có thể quay lại "Phú Hòa" chứ?"

 

 

Loading...