Chạm để tắt
Chạm để tắt

NỮ HẢI TẶC - 4

Cập nhật lúc: 2024-07-12 19:08:50
Lượt xem: 40

Nhưng tại sao giấc mộng lúc nửa đêm co luôn mơ thấy bộ áo xanh kia, dung nhan không hề thay đổi kia? Tất cả hình ảnh đan vào nhau thành một tấm lưới, trói chặt nàng ở giữa, không thoát ra được.

Hắn mắng nàng dã man, nàng tức giận đến nhéo lỗ tai hắn, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Ngốc đầu gỗ, ta chỉ dã man đối với một mình ngươi, rốt cuộc ngươi có hiểu hay không?”

Dưới ánh mặt trời, hắn vẽ chân dung nàng, người trong tranh mặc hồng bào cầm roi ngựa, chống nạnh nhìn ra biển Đông Xích, dáng vẻ uy phong lẫm liệt, trong lòng nàng vui mừng, lại cố ý bới móc: “Vẫn hung dữ, sườn mặt của ta còn phải dịu dàng một chút.

Hắn lại lắc đầu, ôm bức họa chậm rãi nói: “Vẽ tranh màu tối kỵ giả dối, phải tôn trọng thực tế.”

Có một ngày trên biển Đông Xích gió lốc nổi lên, trong lúc sóng to gió lớn, nàng cùng các huynh đệ ra sức chống lại ông trời, hắn lại bỗng nhiên từ trong khoang thuyền đẩy ra, chen đến bên người nàng, trong mưa to mở miệng rồi lại ngậm, không biết muốn nói cái gì.

Nàng gấp đến độ trừng mắt, hất hắn ra: “Chưa đủ rối sao, mau cút vào đi, cẩn thận bị gió thổi bay ngươi đấy!”

Sau đó nàng hỏi hắn, hắn thế nào cũng không chịu nói, nàng làm bộ lấy roi quất hắn, dưới tình thế cấp bách hắn mới hé lộ bí mật trong lòng.

Thì ra là chưa bao giờ thấy bão táp như vậy, nghĩ là có bất trắc, ôm tâm tư trước khi lật thuyền tốt xấu gì cũng gặp nàng lần cuối cùng, nói ra lời tận đáy lòng mình để không tiếc nuối.

Sớm chiều ở lênh đênh trên mặt biển Đông Xích vô số ngày đêm, tình cảm bất tri bất giác nảy sinh, lặng lẽ không một tiếng động chiếm trọn cả tấm lòng.

Nàng chưa từng thấy hắn nói năng lộn xộn như vậy, trên khuôn mặt trắng nõn củ hắn nhuộm sắc đỏ, dường như giận bản thân mình, hắn không dám liếc mắt nhìn nàng một cái.

Nàng ném roi ngựa, kêu một tiếng “Ngốc đầu gỗ!”, rồi đ.â.m đầu vào trong n.g.ự.c hắn, cười đến nước mắt đầy mặt, sự dịu dàng này ngày thường chưa bao giờ có.

Cảnh trong mơ cuối cùng, là dưới bầu trời đầy sao ở Đông Xích, hắn nghe nàng nhận lời, từng câu từng chữ, dịu dàng đến không chân thật.

Hắn nói: “A Ninh, nàng nguyện ý đi theo ta sao?”

Cảnh trong mơ đột nhiên dừng lại, nàng từ trên giường ngồi dậy, há miệng thở hổn hển.

Ban đêm trên biển Đông Xích tối đến mức khiến người ta tuyệt vọng, gió lạnh từng đợt vỗ vào song cửa sổ, sau khi nàng ngồi trong bóng tối hồi lâu, bỗng nhiên ôm mặt, nước mắt rơi như mưa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nu-hai-tac/4.html.]

Giống như tất cả ngụy trang lúc ban ngày đều sụp đổ trong khoảnh khắc, đêm khuya thanh vắng, chỉ có cái lạnh khắc sâu vào xương tủy.

5

Lúc Tức Ninh Nguyệt cùng Bạch Tháp dẫn một nhóm huynh đệ tiến vào pháp trường, tim nàng đập như sấm, cũng không phải vì sợ hãi, mà là bởi vì muốn gặp lại người ngày nhớ đêm mong kia.

Một roi quất bay quan binh trước mắt, Tức Ninh Nguyệt phi thân lướt lên đài hình, chạy thẳng về phía nhưng phạm nhân Đoạn gia, thốt ra một câu: “Phu quân đừng sợ, ta tới cứu các người!”

Nhắm chuẩn thân hình gầy gò ở giữa, nàng mở khăn trùm đầu hắn, trong nháy mắt mặt thần cứng ngắt, nhưng chỉ trong chốc lát-, nàng quay đầu khàn giọng quát: “Bị lừa, các huynh đệ mau rút lui!”

Nhưng đã muộn.

Xoạt xoạt xoạt, cơ chế được kích hoạt, trên đài hành hình một đám phạm nhân tản ra như thủy triều, một cái lồng giam từ mặt đất được nâng lên, trước khi Tức Ninh Nguyệt trốn thoát, nó đã nhốt được nàng!

Bạch Tháp đứng cách đó không xa nhìn thấy cảnh này, khóe mắt muốn nứt ra: “A Ninh!”

Trong cục diện hỗn loạn đó, một bóng dáng lảo đảo chạy ra, đó chính là Đoạn Cừ mà Tức Ninh Nguyệt tâm tâm niệm niệm!

Đoạn gia già trẻ đi theo phía sau hắn, quan binh bảo vệ nghiêm ngặt, giám quan giám sát trảm xuống đài sải bước đến cạnh Đoạn Cừ, vỗ tay cười to: “Cuối cùng cũng bắt được nữ thủ lĩnh của Đông Xích, Đoạn lão đệ, công lao của ngươi không thể bỏ qua!”

Đôi mắt Tức Ninh Nguyệt nheo lại, bỗng nhiên nắm lấy lan can trừng mắt về phía Đoạn Cừ, khó có thể tin.

“Cuộc chiến quan phỉ” cứ như vậy kết thúc, quan binh mai phục bốn phía nhao nhao chế ngự người của Đông Xích, biểu hiện giả dối mê hoặc lòng người toàn bộ được xé rách, từ đầu tới cuối đây chỉ là một vở kịch!

Buồn cười chính là, những người mà bọn họ liều c.h.ế.t tới cứu đều trốn ở sau khán đài thưởng thức vở kịch này đến vô cùng mê say, còn bọn họ phải diễn vở kịch đầy m.á.u me lại hồn nhiên không biết.

Cách lồng giam, Tức Ninh Nguyệt không ngừng run rẩy, trừng mắt chằm chằm nhìn về phía Đoạn Cừ, môi cắn bật ra m.á.u tươi, nhưng một câu cũng nói không thể nói.

Khuôn mặt tuấn tú của Đoạn Cừ trắng bệch như tờ giấy, vô số tình cảm khó diễn tả hiện lên trong mắt hắn, đau đớn, áy náy, bất lực. lại bị một tiếng gọi yêu kiều sau đột nhiên đánh thức:

“Phu quân, nãi nãi té xỉu rồi!”

6

Trong địa lao u ám, Tức Ninh Nguyệt cởi ra hồng bào diễm lệ, thay y phục tù nhân xám xịt, tóc tai bù xù, sắc mặt tái nhợt.

Cửa lao phát ra tiếng “két” mở ra, đờ đẫn ngẩng đầu nhìn lại, là Đoạn Cừ mặc thanh sam.

Tức Ninh Nguyệt trừng mắt nhìn, đôi mắt như tro tàn.

Đoạn Cừ cố gắng kìm nén hơi thở hỗn loạn, nhưng giọng nói vẫn run đến kỳ cục: “A Ninh, ta. đến thăm nàng.”

Lông mi dài Tức Ninh Nguyệt khẽ run, mặt vẫn là mặt không chút thay đổi, giống như một cái giếng cạn.

Yết hầu Đoạn Cừ lăn xuống, từng bước một đến gần Tức Ninh Nguyệt, chua chát mở miệng: “Nàng yên tâm, ta ta sẽ cứu nàng ra ngoài.”

Thân thể nhỏ nhắn kia nghe thế mới có phản ứng, từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt đen kịt nhìn về phía Đoạn Cừ, bốn mắt tiếp xúc hồi lâu, cuối cùng nở nụ cười.

“Đoạn Cừ, ta quả nhiên rất dễ lừa gạt đúng không?”

Bị nhốt vào địa lao không lâu, Cầm Trinh cũng tới một chuyến, cách song sắt không dám đi vào, chỉ ở bên ngoài nhỏ giọng nói chuyện, uyển chuyển báo cho nàng biết vận mệnh của nàng và huynh đệ của mình.

Thì ra là một lần chặn cướp trên biển ở Đông Xích thật lâu trước đây, bọn họ cướp một chiếc thuyền quan tự tiện xông vào khu vực cấm, giáo huấn tham quan ngang ngược rồi tha chứ không hề đả thương ai, ai ngờ thả hổ về núi.

Tham quan kia sau khi trở về ghi hận trong lòng, đợi đến khi phẩm cấp thăng lên, nắm lấy cơ hội thỉnh chỉ tiêu diệt hải tặc, cũng không biết từ đâu tìm hiểu được quan hệ giữa Đoạn gia và Tức Ninh Nguyệt, lúc này mới bày ra trận cục này, không mất binh tốt nào, bắt được thủ lĩnh hải tặc, vừa giải hận, lại lập được đại công với triều đình.

Loading...