Nữ Giám Đốc Lái Porsche - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-07-07 09:55:42
Lượt xem: 5,088

11

Bởi vì ông chủ Vương từ chối hòa giải nên đội pháp lý của bên kia đã ra tay.

 

Thịnh Kinh có khả năng sẽ bị kết án.

 

Cho đến khi bố mẹ Thịnh Kinh vội vàng chạy tới.

 

Hai người cả đời làm thầy, chưa bao giờ cúi đầu trước người khác.

 

Vì con trai, cuối cùng ông ta đã thỏa hiệp.

 

Khuôn mặt hai người tràn ngập vẻ khắc khổ, cúi đầu xin lỗi ông chủ Vương.

 

Đây là lần đầu tiên cha của Thịnh Kinh dùng vũ lực, ông tát cho một phát rồi tóm gáy bắt anh ta phải xin lỗi.

 

Hai mắt Thịnh Kinh đỏ ngầu, phải mất một lúc mới xấu hổ nói “Tôi xin lỗi”.

 

Cuối cùng, khi ông chủ Vương đã nhận số tiền mà bố mẹ họ Thịnh gom góp thì sự việc đã được giải quyết.

 

Trường học của Thịnh Kinh cuối cùng cũng xem xét tài năng âm nhạc của anh ta nên không đuổi học, nhưng anh ta cũng bị phạt nặng, hơn nữa những lời chỉ trích cũng lan truyền khắp trường.

 

Thẩm Tư trong cả quá trình đều mất hút, nói rằng mình bị ốm nên đang nghỉ ngơi ở nhà.

 

Mãi cho đến khi ồn ào  lắng xuống, cô ta mới quay lại trường, vừa khóc vừa ôm Thịnh Kinh vào lòng.

Thậm chí còn đăng một bài viết trên weibo để thể hiện tình cảm của mình:

[Em rất tiếc vì đã không ở bên anh lúc anh khó khăn nhất.]

[Không sao, trong tương lai em sẽ có mặt ở mọi thời điểm quan trọng.]

Trong bức ảnh kèm theo, Thịnh Kinh được cô ta ôm, vẻ mặt im lặng như gà, thậm chí nhìn như tê liệt.

 

Tình cờ đó là giờ nghỉ trưa của tôi, lúc đang ăn sandwich thì lướt thấy, làm tôi cười muốn banh nóc văn phòng.

 

Một lúc sau, cửa văn phòng bị đẩy ra một khe nhỏ, đầu Thiệu Phong Thành chen vào:

"Em có cần cơm trưa không?"

 

Tôi:"?"

 

Tôi chưa kịp nói gì thì anh đã bước vào và ngồi đối diện tôi với hai hộp cơm trưa to tướng trên tay.

 

Tôi giơ ngón tay cái lên:

"Thiệu tiên sinh mang đồ ăn rất ngon nha. Tuyệt vời ông mặt trời!"

 

Thiệu Phong Thành nghẹn ngào, một lúc sau mới thở dài:

“Em vẫn giống hệt như khi còn nhỏ.”

 

Tôi cau mày và nhìn anh đầy bối rối.

 

Thiệu Phong Thành tựa hồ có chút thất vọng, cúi đầu:

"Em còn nhớ tới người hay đứng ngoài sân lúc còn nhỏ không?"

 

Tôi đã bị sốc:

"Anh là anh trai không nói chuyện được sao?"

 

"Làm sao anh có thể nói chuyện lại được?"

 

"Anh dùng thần dược à?"

 

Thiệu Phong Thành chịu đựng hết lần này đến lần khác mới không ụp hộp cơm lên đầu tôi:

"Tôi không có bị câm!"

 

12.

Khi tôi còn nhỏ, lũ trẻ trong khu nhà thường chơi theo nhóm và rất ghét những đứa trẻ bên ngoài chuyển tới.

 

Được một thời gian, có một gia đình chuyển đến. 

 

Đó là một cặp vợ chồng có một cậu con trai lớn hơn chúng tôi tầm hai, ba tuổi.

 

Tôi nghe nói anh từ nước ngoài về vì việc gia đình.

 

Như một lẽ đương nhiên, cậu bé trở thành mục tiêu bắt nạt.

 

Sau này mọi người phát hiện ra rằng dù có làm gì thì cậu bé cũng không nói.

 

Thế là họ đoán anh bị câm và càng bắt nạt anh nhiều hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nu-giam-doc-lai-porsche/chuong-7.html.]

 

Khi đó, vì bố mẹ tôi đã ly hôn nên tôi bị coi là kẻ ngoại đạo trong khu nhà, ngoại trừ Thịnh Kinh ra thì không ai muốn chơi với tôi, thậm chí còn trêu chọc tôi.

 

Lúc đầu, tôi rất biết ơn sự tồn tại của cậu bé này, vì kể từ khi cậu ấy đến, tôi ít bị bắt nạt hơn.

 

Có lần tôi còn được mời chơi khăm anh.

Từ lâu họ đã phát hiện ra rằng cậu bé đặc biệt sợ bướm đêm.

 

Thế là mọi người cùng nhau bắt được hàng chục con bướm đêm khổng lồ đang rung rinh.

 

Con lớn nhất gần bằng bàn tay của một đứa trẻ.

Trong khi người lớn đi vắng, một nhóm người lặng lẽ chạy đến cửa sổ nhà cậu bé.

 

Tụi nó ném cái túi đầy sâu bướm vào rồi đóng chăt cửa sổ.

 

Ngay lập tức, một tiếng kêu kinh hoàng vang khắp phòng: "Ahhh!"

 

Cả bọn phá lên cười:

"Khi sợ hãi thì câm cũng có thể hét!"

 

Ngày hôm đó tôi không tham gia, tôi chỉ ở nhà gọi điện thoại với Thịnh Kinh đang tham dự trại hè.

 

Nghe tiếng động, tôi vội chạy xuống.

Bọn trẻ đã bỏ chạy, trong phòng có những tiếng nức nở yếu ớt và tiếng vỗ cánh.

 

Lợi dụng cơ thể nhỏ bé của mình, tôi lách người qua cửa sổ.

 

Trong phòng khắp nơi đều có bướm đêm, khiến người ta tê dại.

 

Cậu bé ngồi trong góc ôm đầu gối khóc nức nở.

 

Con sâu bướm lớn nhất đang đậu trên chóp mũi anh.

 

Lúc đó tôi chỉ nghĩ phải giúp đỡ anh, mặc dù tôi cũng sợ.

Nhưng nghĩ đến bản thân thường xuyên bị bắt nạt, cuối cùng tôi cũng lấy hết can đảm bước tới và đuổi con sâu bướm đi.

 

Kết quả là anh bị sâu bướm tấn công vào mặt và ngất đi vì sốc.

 

Đêm đó tôi cũng sốt cao, bác sĩ nói là do sốc quá mức.

Khi tôi khỏe hơn, cậu nhóc câm và gia đình anh đã chuyển đi nơi khác.

 

Khi lớn lên, tôi gần như quên mất điều đó.

Ai mà ngờ được cậu bé đáng thương ngày ấy lại trở thành ông chủ như ngày nay.

 

Thiệu Phong Thành nói rằng anh đã bị sốc sau khi tôi ngất xỉu lăn ra đất.

 

Vậy mà vẫn kiên quyết an ủi anh:

"Đừng sợ, anh trai!"

"Anh chỉ là một con thiêu thân, em sẽ bảo vệ anh!"

 

Chúng tôi nhìn nhau im lặng một lúc lâu, rồi tôi run run nói:

“Em nói thật, lúc nó em còn từng dùng móng chân đào hầm trốn xuống đất cơ.’’

“Vẫn là loại có tầng hầm và gác mái ấy.”

Tôi cũng không biết ai đã cho tôi sự can đảm đó lúc tôi còn nhỏ.

 

Thiệu Phong Thành buồn cười:

"Nhưng cảm ơn em."

 

“Lúc đó tôi mắc chứng tự kỷ nên khó nói chuyện được”.

 

"Thấy em ngất đi, tôi sợ em xảy ra chuyện gì nên đã gọi người đến giúp."

 

“Bố mẹ tôi gần như bật khóc khi nghe thấy tôi nói”.

"Sau đó, họ đưa tôi ra nước ngoài. Tôi có cố gắng tìm lại cũng không thể liên lạc được với em."

 

"Cho đến khi……"

Mãi đến khi về Trung Quốc làm việc lần này anh mới nhận được hồ sơ ứng viên Phó Chủ tịch Thương mại từ trụ sở chính.

 

Cái tên quen thuộc, cùng với đôi lông mày mơ hồ có thể nhận ra trong ảnh.

 

Cuối cùng anh cũng xác nhận rằng tôi là cô bé có điểm học lớp hai kinh thiên động địa năm đó.

Bình luận

6 bình luận

Loading...