Nữ Giám Đốc Lái Porsche - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-07-07 16:41:34
Lượt xem: 4,699

08

Một ngày sau khi chúng tôi chia tay, Thịnh Kinh và Thẩm Tư đã ở bên nhau.

Thông báo chính thức của họ hoành tráng đến mức họ đã quay một VCR và đăng lên weibo.

Trong video, một người đang chơi piano và người còn lại chơi violin.

Khi các nốt nhạc vang lên, hai người thỉnh thoảng nhìn nhau rồi mỉm cười, trong ánh mắt bọn họ hiện lên một sợi dây đồng điệu vô hình.

Người hâm mộ đã gửi lời chúc phúc bên dưới:

[Wow, hai thiên tài âm nhạc ở cùng nhau kìa!]

[Quao! Không biết trong tương lai đứa con của hai người này vừa lọt lòng thì có thể đi thi piano cấp 8 luôn được không nhỉ?’]

Giới truyền thông cũng tham gia vào cuộc vui:

[Cặp đôi hoàn hảo của năm, tri âm gặp tri kỷ là đây!]

Tôi mỉm cười và bình luận bên dưới:

[Chúc mừng, nhưng có lẽ trước hết chúng ta nên thanh toán nợ nần cái đã?]

Bình luận của tôi không bao giờ được phản hồi rồi sau đó cũng bị xóa.

Được rồi, muốn chơi tới bến chứ gì?

Đang lúc tôi đang xắn tay áo chuẩn bị thì đột nhiên có một cuộc điện thoại lạ gọi đến: “Alo, cô có phải là mì ăn liền không?”

Tôi: "?"

Tôi cũng không tức giận:

“Không, tôi là quả trứng luộc.”

Sau đó tôi cúp máy.

Thế đạo hỗn loạn như vậy, người bình thường căn bản không có nhiều!

Ai biết được rằng trong vòng vài phút, một tin nhắn đột nhiên xuất hiện trên WeChat:

“Cô Trang, tôi là HR đã đàm phán với cô trước đây.”

“Không phải cô đã nói rằng sẽ xem xét công ty của chúng tôi sao?”

“Vừa rồi anh Thiệu của chúng tôi đã liên lạc với cô, nhưng mà hình như cô đang đói bụng à?’’

“Dù sao thì, không biết bây giờ cô có tiện video call không?’’

Tôi nhìn chằm chằm vào câu nói tưởng như vô nghĩa nhưng thực ra lại đầy ý nghĩa của HR rồi suy nghĩ một lát. 

Tôi có nên nhận lời không nhỉ?

Sau khi do dự một lúc lâu, tôi vẫn liều lĩnh kết nối video.

Hai gương mặt quen thuộc xuất hiện trên màn hình.

Một là nhân sự mà tôi đã liên hệ trước đây.

Người còn lại là người đàn ông đã giúp tôi ở bãi đậu xe, HR giới thiệu anh ta là Giám đốc điều hành của công ty, Thiệu Phong Thành.

Sau một hồi sửng sốt, tôi nhanh chóng trấn tĩnh lại:

"Thiệu tiên sinh, thật trùng hợp."

"Tôi còn chưa cảm ơn đủ vì những gì đã xảy ra trước đây."

Thiệu Phong Thành hôm nay mặc một bộ vest chỉnh tề, nghiêm túc gật đầu:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nu-giam-doc-lai-porsche/chuong-5.html.]

"Không có gì, chúng ta bắt đầu phỏng vấn."

Tôi gật đầu vâng.

Đồng thời tôi nghĩ, chẳng trách Thiệu Phong Thành ngày đó biết tôi họ Trang, chắc chắn anh ấy đã lấy lý lịch của tôi và xem ảnh.

Trên thực tế, cuộc phỏng vấn chỉ mang tính hình thức.

Công ty này là chi nhánh của một tập đoàn lớn, năm nay mới vào thành phố A và đang xây dựng đội ngũ.

Tình cờ trước đây tôi đã hợp tác với ông chủ tập đoàn, đối phương đã đưa cho tôi một cành ô liu từ rất sớm.

Gói phúc lợi cao gấp ba lần so với hiện tại và có nhiều không gian để phát triển hơn.

Chỉ là chi nhánh có một CEO độc lập, một người lãnh đạo tinh anh mới từ nước ngoài về.

Vì vậy họ cũng cần xem liệu mọi thứ có thể đi đúng hướng hay không.

May mắn thay, Thiệu Phong Thành là một người rất có tài lãnh đạo. 

Anh biết những gì cần thiết để phát triển công ty nhưng cũng không can thiệp quá mức đến lĩnh vực chuyên môn của tôi.

Cuối cùng chúng tôi đã đạt được sự đồng thuận.

Thiệu Phong Thành vẻ mặt kiên quyết, tràn đầy uy nghiêm của cấp trên:

"Hoan nghênh cô đã gia nhập cùng chúng tôi."

Tôi sững sờ một lúc, cảm thấy dường như anh mắc bệnh tăng động hay gì đó.

Nhưng đối với công việc bán thời gian thì yêu cầu không quá cao.

Rốt cuộc tôi đã chịu đựng Thịnh Kinh nhiều năm như vậy, huống chi tên này còn là máy ATM phun ra tiền như này?

Sau khi thống nhất thời gian nhậm chức, mọi người lịch sự chào tạm biệt rồi thoát ra.

Nhưng điện thoại của tôi bị lag một lúc nên tôi không thể thoát ra được.

Vừa định thò tay vào tắt thì tôi lại vô tình nhìn thấy một cảnh tượng cực kỳ bùng nổ.

Thiệu Phong Thành đầu tiên kéo cà vạt một cách hống hách, sau đó nhảy cẫng lên cao ba thước:

"Cô ấy đồng ý rồi, cô ấy trả lời là có rồi. Há há há.’’

"Quả nhiên không uổng công mình cố ý lên đồ chuẩn tổng tài chuyên nghiệp mà.’’

Đồng tử của tôi run run.

Bởi vì người nào đó chỉ ăn diện lồng lộn ở phần thân trên thôi.

Còn bên dưới á hả, chỉ có độc một cái quần chip thôi à.

Đợi cho đến khi tôi khởi động lại điện thoại.

Tôi lập tức thấy những tin nhắn WeChat tuyệt vọng của HR:

[Cái gì thế... cô bị cận thị à?]

[Không có sao, công ty chúng tôi vừa thành lập một cơ quan bổ trợ chăm sóc mắt.]

[Nếu cô bị cận thị thì có thể nhận được kính miễn phí mỗi năm!]

[Đợi chút? Sao cô lại tắt điện thoại chứ?]

[Làm ơn hãy nghe lời giải thích của tôi.

Ông chủ chúng tôi cũng biết hạnh phúc như một đứa trẻ mới lớn ấy mà, với lại anh ấy cũng chưa quen với hội nghị online thế này.]

[Nhưng mà chúng tôi thực sự là một công ty nghiêm túc!]

Tôi cố gắng nhịn cười để trả lời:

[Cám ơn, tôi không có bị cận thị, cả hai mắt đều là 5.0.]

Bình luận

6 bình luận

Loading...