Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NỮ ĐỒ TỂ HỌ LÂM - Chương 20.1

Cập nhật lúc: 2024-06-02 16:14:08
Lượt xem: 367

20

Cuối cùng ta, thẩm và mẹ cũng vào được kinh thành, thậm chí vào được hoàng cung.

Bệ hạ giữ lời, lập tức mời rất nhiều thầy thuốc râu trắng đến chữa bệnh cho mẹ ta, họ vây quanh phòng không lọt một kẽ hở, ta và thẩm chỉ có thể đợi ngoài cửa.

"Thật là tốt quá, lần này Lâm nương tử được cứu rồi! A Phúc, may mà cháu có phúc!" Thẩm rất vui, dì cũng nhận ra tiểu khất cái, nhưng chúng ta không dám nói ra thân phận của ông.

Giờ ông và chúng ta là cách biệt trời đất, chúng ta mới là ăn mày.

Ta và thẩm được dẫn đi tắm rửa, thay đồ, ăn uống, người trong cung luôn mỉm cười, nhưng chúng ta không dám nói chuyện với họ, khi họ ở đó, chúng ta không dám thở mạnh.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
🍊 Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Chúng ta chỉ cầu xin một điều, cho chúng ta chờ ngoài phòng mẹ.

Cửa mở ra, từng thầy thuốc bước ra đều lắc đầu với chúng ta.

"Vết thương của bà ấy đã nhiễm trùng từ lâu, nếu lúc đó có thể cạo thịt thối đi, sớm dùng thuốc có thể khỏi."

"Nhưng đã quá lâu, sau đó lại bị thương cũ, thêm bị mưa ướt, tái đi tái lại không khỏi."

"Người này khí huyết suy kiệt, tỳ vị rất yếu, trụ được đến giờ đã là kỳ tích."

"Chỉ sợ trong vòng hai ngày thôi, các ngươi nên chuẩn bị tinh thần."

Sau khi Thúy tỷ được chôn, thẩm không khóc nữa, nhưng lúc này mắt thẩm lại đỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nu-do-te-ho-lam/chuong-20-1.html.]

Ta không khóc nổi, chỉ cảm thấy những đại phu râu trắng đang nói dối, tất cả như một giấc mơ. Khi tỉnh dậy, mẹ sẽ lại nấu cháo gà đặc cho ta, Trương bà bà sẽ lại cho ta kẹo, Thúy tỷ sẽ lại đem bánh kẹo đến cho ta, tiểu khất cái sẽ lại đứng đối diện cửa hàng thịt của chúng ta nhìn con ch.ó con tranh ăn.

"A Phúc, mẹ không sao." Mẹ quá gầy, bà nằm nghiêng, nước mắt đọng thành một vũng nhỏ trên sống mũi, "A Phúc rất tốt bụng, lòng tốt của A Phúc đã cứu mẹ, cũng cứu chính mình."

Giường trong cung quá trắng quá mềm, mẹ nằm trên đó, như nhẹ bẫng, không còn trọng lượng, hơi thở như tờ giấy rách phát ra tiếng lớn.

"A Phúc, đeo khóa trường mệnh mẹ làm cho con, sau này phải sống tốt, biết không?"

Ta cười gượng, chưa kịp cười thành tiếng, nước mắt đã rơi xuống: "A Phúc đang đeo, sau này sẽ kiếm tiền mua cho mẹ một cái nữa."

Ta nắm tay mẹ, ghé vào giường, gần mẹ hơn: "A Phúc sẽ làm bánh thịt cho mẹ, mua cho mẹ thật nhiều quần áo, sau này mẹ ngồi cạnh A Phúc, A Phúc bán thịt kiếm tiền."

"Mẹ, mẹ chưa dạy con g.i.ế.c heo, chúng ta về nhà, mẹ dạy con được không?"

"Mẹ?"

Mẹ không trả lời, chắc là mẹ ngủ rồi.

Thẩm cuối cùng cũng bật khóc, trong căn phòng rộng lớn không chút kiêng dè.

"Sao cô không biết hưởng phúc chứ? Con gái cô cứu Hoàng đế mà, những ngày tốt đẹp đang chờ cô đấy!"

"Dậy nhanh đi, con gái cô còn nhỏ thế này, cô không chăm sóc, trông mong ta chăm sóc thay sao?"

"Không được, con ta A Thúy sẽ ghen, cô dậy mau đi!"

Mẹ ta đã chết, vào đúng ngày chúng ta cuối cùng cũng đến được kinh thành.

Loading...