Nữ cướp biển - 1

Cập nhật lúc: 2024-07-05 00:48:19
Lượt xem: 152

Một năm trước, nàng từ trên biển đi theo hắn tới Đoạn phủ, hắn nói sẽ đối xử tốt với nàng cả đời, đảo mắt lại cưới biểu muội của hắn.

Nàng không nói hai lời, cầm roi ngựa, xông vào hỉ đường, viết hưu thư ném vào người kẻ phụ lòng kia.

“Đoạn Cừ, ngươi nhớ cho kỹ, là ta bỏ ngươi, không phải ngươi bỏ ta!”

(1)

Lúc Đoạn Cừ cưới biểu muội, Tức Ninh Nguyệt đang ngồi trong phòng thay y phục.

Bên tai là tiếng chiêng trống pháo vui mừng, giống như một năm trước nàng gả vào Đoạn gia, nhưng so với nàng khi đó náo nhiệt hơn gấp trăm lần.

Dù sao, ở trong mắt mọi người, biểu muội của Đoạn Cừ như hoa như ngọc so với nữ tặc trên biển Đông Xích như nàng đương nhiên khác biệt, đãi ngộ khác biệt một trời một vực cũng nằm trong dự liệu.

Buồn cười là một năm trước lúc mới vào cửa nàng còn quá ngông cuồng, ở trên biển Đông Xích dẫn đầu một đám huynh đệ, làm bá chủ quen rồi, nhất thời gặp phải lạnh nhạt còn không nhịn được, kéo ống tay áo Đoạn Cừ hỏi:

“Không phải là Trung Nguyên có tập tục náo động phòng sao? Vì sao nhà chúng ta lại vắng ngắt?”

Khi đó nàng đã dùng từ “nhà chúng ta”, lại không biết, trên dưới Đoạn gia bao gồm cả lão thái quân, lén lút dùng ánh mắt gì để đánh giá nàng, chớ đừng nói đến việc là đối đãi nàng như người trong nhà.

Sau khi thành thân không lâu, nàng đi thỉnh an lão thái quân, cố ý mang theo hải sản mà các huynh đệ đưa đến cho nàng, lại nhớ kỹ lời dặn dò của Đoạn Cừ, mở miệng gọi: “Nãi nãi” (nãi nãi).

Có lẽ giọng nói như sấm sét của nàng đã doạ sợ lão thái quân, cho đến khi được mời ra cửa, nàng cũng không thấy lão thái quân trả lời nàng tiếng nào, chứ đừng nói là có một khuôn mặt tươi cười.

Cái bao kia nàng chọn lựa kỹ càng, cẩn thận gói kỹ hải sản, ngày hôm sau đã nhìn thấy trên xe rác trong phủ vận chuyển ra ngoài.

Nàng không ngại bẩn vớt ra, đau lòng đi tìm lão thái quân, lão thái quân lại đóng cửa không thấy, cuối cùng biểu tiểu thư (em họ) Cầm Trinh ra khỏi phòng, mặc bộ váy lụa, nhỏ giọng nói với nàng:

“Biểu tẩu, nãi nãi ăn chay niệm Phật, không thể đụng vào những thứ này, người nói... sau này tẩu cũng ít g..iết người một chút, chớ tạo nghiệp nghiệt...”

Nàng ta nói một hơi không ngăn được, cũng may Đoạn Cừ kịp thời chạy tới, khuyên can mãi mới kéo được nàng trở về.

Sau khi trở về nàng ngẩn người nhìn bao hải sản kia.

Cái gọi là một bên tình nguyện, tự rước lấy nhục, không gì hơn cái này.

Dần dà, nàng cũng nhìn thoáng hơn, nàng từ trên biển Đông Xích ngàn dặm xa xôi đi theo Đoạn Cừ đến Trung Nguyên, chỉ cần Đoạn Cừ toàn tâm toàn ý đối xử tốt với nàng, cái khác có không cần phải quan tâm.

Nhưng chính nam tử đã từng nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, trước mặt biển đầy sao, hứa hẹn bạc đầu không chia xa, hôm nay lại ở tiền sảnh, vui mừng hớn hở cưới một nữ tử khác.

Mới chỉ có một năm, nàng theo Đoạn Cừ từ biển Đông Xích đến Trung Nguyên mới vẻn vẹn chỉ một năm.

Tức Ninh Nguyệt thở dài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nu-cuop-bien/1.html.]

Đưa tay cài chặt đinh tán cuối cùng của giày ngựa, nàng khom lưng bắt đầu tìm roi ngựa của mình dưới đáy rương.

Đúng lúc này, một giọng nói nức nở từ xa tới gần truyền đến: “Phu nhân, thiếu gia cùng biểu tiểu thư đang bái thiên địa...”

Là thiếp thân nha hoàn Tiếu Nhi của Tức Ninh Nguyệt, người duy nhất ở Đoạn gia trung thành và tận tâm với Tức Ninh Nguyệt.

Nàng vội vã đến “mật báo”, nhưng vừa thấy trang phục của Tức Ninh Nguyệt, cả người liền choáng váng.

Nàng mặc hồng bào (y phục màu đỏ), búi tóc được thả xuống, thắt lưng bạc, tay cầm roi ngựa, nghiễm nhiên khôi phục lại dáng vẻ một năm trước lúc vừa tới Đoạn gia, uy phong lẫm liệt, đằng đằng sát khí.

Tiếu Nhi bỗng nhiên luống cuống, tiến lên ôm lấy chân của Tức Ninh Nguyệt: “Phu nhân, người đừng quá kích động!”

Tức Ninh Nguyệt bật cười, nhẹ nhàng đẩy Tiếu Nhi ra.

“Tiếu Nhi, sau này muội phải học chút lợi hại, đừng để người ta xem thường nữa...”

Dừng một chút, lại nói: “Ta sẽ nhớ muội.”

Lời nói không đầu không đuôi còn chưa để Tiếu Nhi phục hồi tinh thần, hồng bào vung lên, Tức Ninh Nguyệt ra khỏi cửa phòng, ngẩng đầu bước nhanh về phía đại sảnh.

Tức Ninh Nguyệt đến, phá vỡ không khí đang vui mừng náo nhiệt của cả phòng.

Đoạn Cừ đang cùng Cầm Trinh bái đến lần thứ ba, ánh mắt liếc nhìn thấy hồng bào, thân thể bỗng dưng cứng đờ.

Đạp lên ánh mắt mọi người, Tức Ninh Nguyệt từng bước từng bước đi đến, không coi ai ra gì tự rót cho mình chén rượu, ngửa đầu uống cạn.

Cả sảnh câm như hến, Cầm Trinh cũng run tay vén khăn voan, hoảng sợ nhìn về phía Tức Ninh Nguyệt, núp ở phía sau Đoạn Cừ run lẩy bẩy.

Tức Ninh Nguyệt âm thầm buồn cười, rượu trong miệng lại cay đắng trượt vào trong cổ họng, trong nháy mắt chiếm đầy cơ thể nàng.

“Được rồi, rượu mừng của ngươi ta cũng đã uống,” Lau miệng, tức Ninh Nguyệt trong bộ hồng bào mạnh mẽ bước lên phía trước, nhìn Đoạn Cừ chắp tay cười: “Đoạn Cừ, chúng ta hợp được tan được, ta phải về biển Xích Đông, đây là hưu thư cho ngươi, cất cho kỹ.”

Nói xong, một tờ hưu thư theo hướng gió bay đến trước mặt Đoạn Cừ, Đoạn Cừ trở tay không kịp, hơi có chút chật vật nhận lấy, sắc mặt trắng bệch.

“Chữ hơi xấu một chút, nhưng tốt xấu gì cũng là do ngươi dạy cho ta, trước kia còn oán giận ngươi cả ngày dạy ta đọc những bài thơ chua chát kia, nhưng mà bây giờ nghĩ lại thấy có một câu nói rất hay, nếu ngươi vô tình ta liền thôi...”

Giọng nói không vội vã, mặt Tức Ninh Nguyệt luôn mang theo nụ cười, dưới ánh mắt đen láy, một thân hồng bào roi ngựa lại tôn lên vẻ đẹp bức người của nàng, không gì sánh được.

Không đợi Đoạn Cừ mở miệng, nàng đã vỗ vỗ tay, phất tay áo xoay người, “Đoạn Cừ, ta đi đây, không hẹn gặp lại.”

Nàng thẳng lưng, không quay đầu lại, vẻ mặt lạnh lùng khiến khách khứa giật mình nhường đường, Cầm Trinh núp sau lưng Đoạn Cừ thở phào nhẹ nhõm, nhưng nàng ta rõ ràng nhận ra thân thể của Đoàn Cử run rẩy nắm chặt hưu thư, khớp tay hắn xanh mét.

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...